Nguyễn Thiên Lăng cười xấu xa: “Bây giờ lại cần sao? Không phải em nói là không cần, những thứ này đều là của anh sao? Muốn lấy thì lên xe, nếu em không lên xe thì anh sẽ không đưa cho em.”
Cô hối hận vì đã mở miệng đòi tiền từ anh. Giang Vũ Phi nhíu mày lạnh lùng, quyết định không cần cái gì nữa. Dù cho phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ mới có thể về đến nhà cũng không sao, dù sao cũng không chết được.
"Thật là có khí phách." Nguyễn Thiên Lăng khẽ cười một tiếng, cũng không biết là đang tán thưởng cô, hay là cười nhạo cô.
Giang Vũ Phi phớt lờ sự tồn tại của anh, nhanh chóng bước đi, nhưng mà hai chân của cô sao có thể nhanh bằng bốn bánh xe. Cô bước đi mà thở hồng hộc, Nguyễn Thiên Lăng ngồi trong xe lại cực kỳ thoải mái. Anh còn mở đĩa CD trong xe, là một bài hát tiếng Anh, đối lập với vẻ cực khổ của cô, anh lại đang rất hưởng thụ, vui vẻ nghe nhạc.
Giang Vũ Phi nhíu mày chán ghét, hai bên đường có rất nhiều đá cuội, cô thật muốn nhặt một cục đá lên đập vào đầu anh.
“Giang Vũ Phi, em nói chứng minh nhân và sổ hộ khẩu của em rơi vào tay anh, anh sẽ làm gì với chúng?” Nguyễn Thiên Lăng một tay lái xe, vừa nghe nhạc vừa hỏi cô.
Hôm nay trời nắng đẹp, anh chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu màu xám, dưới cổ áo chữ V lộ ra xương quai xanh gợi cảm của anh, lộ ra cánh tay rắn chắc rám nắng của anh.
Dưới ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576121/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.