Nhan Duyệt lập tức mở to mắt, chỉ nghe thấy một tiếng “phịch”, Nguyễn Thiên Lăng đã bắn trúng người Phích Lịch.
“Gâu…” Phích Lịch kêu lên một tiếng thảm thương, quằn quại trong lồng, sau đó mất hết sức lực, chỉ hơi giãy giụa một chút, cuối cùng nằm sấp trong lồng không động đậy.
Nhan Duyệt không dám quay đầu lại nhìn, chị Tôn rất căng thẳng, mỗi một sợi dây thần kinh trên người đều căng ra. Hai người đều tưởng rằng Nguyễn Thiên Lăng giết chết Phích Lịch, nên anh đã bắn nó, nhưng tiếng súng rất nhỏ, thứ được bắn ra không giống viên đạn. Nhan Duyệt đã từng dùng súng săn, biết súng săn sẽ bắn ra loại đạn gì, cho nên thấy súng Nguyễn Thiên Lăng cầm trong tay có điểm gì đó là lạ.
Nhan Duyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô ta quay đầu nhìn lại, không hề nhìn thấy cảnh tượng máu me. Hóa ra đó là súng gây mê, không phải súng săn. Cô ta thở phào một hơi, thầm nghĩ anh cũng không phải đến mức thật sự vô tình với cô ta, dù sao đi nữa anh cũng không giết chết Phích Lịch.
Nhan Duyệt vừa thả lỏng tinh thần thì lại nhanh chóng trầm xuống.
“Người đâu, đem con chó này vứt đi, càng xa càng tốt. Còn nữa, đưa chủ nhân của con chó này ra ngoài, về sau không cho phép cô ra bước vào đây một bước nữa!” Nguyễn Thiên Lăng lớn tiếng, lạnh lùng căn dặn người làm.
Anh không hề cho Nhan Duyệt chút mặt mũi nào nữa, điều này làm cô không chịu nổi.
Nhan Duyệt quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng dần khuất của anh: “Lăng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576107/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.