Giang Vũ Phi nhìn anh chằm chằm, khóe miệng nhếch một đường cong mỉa mai: “Tốt nhất anh đừng nói, tình yêu của anh quá giả tạo.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng nặng nề, bỗng nhiên anh lại dịu dàng nói: “Được, anh không nói yêu. Anh chỉ luyến tiếc em, muốn kết hôn với em, muốn chăm sóc em cả đời này, lý do này có được không?”
“Không được! Bởi vì tôi không yêu anh, tôi không muốn kết hôn với anh, càng không cần anh chăm sóc tôi.”
“Không sao, chỉ cần anh luyến tiếc em, muốn kết hôn với em là được.”
Giang Vũ Phi cố nén cơn giận dữ nói: “Anh là kẻ điếc sao? Tôi nói tôi không cần!”
“Thái độ của em không quan trọng.” Nguyễn Thiên Lăng không cần thương lượng gì cả.
“…” Giang Vũ Phi nắm chặt nắm tay, thật sự muốn tát cho anh một cái: “Cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Ngủ đi, không muốn nhìn thấy anh thì nhắm mắt lại ngủ đi.” Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi tối đi, mỉm cười cất chiếc nhẫn đi. Anh cũng không tức giận, mặc kệ cô nói nhiều lời khó nghe, anh đều khống chế được tính tình của mình rất tốt.
Anh không nên như thế này. Trước kia anh rất dễ nổi giận, hễ không thuận ý anh một chút, hoặc là nói chuyện khó nghe với anh một chút, anh đều sẽ tức giận, sẽ trừng phạt cô. Nhưng bây giờ, anh đều không tức giận, cho dù cô bảo anh cút đi, anh vẫn mỉm cười.
Giang Vũ Phi mờ mịt, cô không hiểu Nguyễn Thiên Lăng. Chẳng lẽ, anh ta thật sự bắt đầu quan tâm đến cô, thích cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576089/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.