“Duyệt Duyệt, chị mau nói đi, kết quả như thế nào!” Hứa Mạn nhào lên túm lấy cánh tay Nhan Duyệt, hơi mạnh tay nên làm cánh tay thon nhỏ của cô ta bị đau.
Nhan Duyệt đứng dậy gạt tay Hứa Mạn ra, liếc nhìn cô ta một cái, sau đó đưa cho cô ta một cây bút ghi âm.
“Chị nói có lẽ em không tin, em tự nghe đi.”
Hứa Mạn nhanh chóng mở cây bút ghi âm, cây bút phát ra cuộc đối thoại của Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt sáng nay.
Trong lúc nói chuyện, Nhan Duyệt vẫn luôn cầu xin giúp cho cô ta, nhưng mà thái độ Nguyễn Thiên Lăng rất kiên định, nhất quyết không chịu nhượng bộ.
Cô ta có thể nghe ra sự ác liệt trong giọng nói của anh, cùng với quyết tâm muốn trừng trị cô ta của anh.
Hứa Mạn càng nghe, sắc mặt càng khó coi, cuối cùng cô ta từ trên giường trượt xuống ngồi trên sàn nhà, cả người dựa vào mép giường, toàn thân dường như không còn một chút sức lực nào.
“Tại sao có thể như vậy? Chị đã cầu xin mà anh ấy lại không để ý... Duyệt Duyệt, đáng lẽ Nguyễn đại ca phải nể mặt chị mà tha cho em chứ!” Đôi mắt Hứa Mạn mở to, sợ hãi hỏi Nhan Duyệt.
Bây giờ cái phao cứu mạng duy nhất của cô ta là Nhan Duyệt.
Nếu Nhan Duyệt cũng không giúp cô ta, vậy thì còn ai có thể giúp cô ta đây?
Nhan Duyệt áy náy nói: “Mạn Mạn, xin lỗi em, chị cũng không giúp gì được cho em. Lăng muốn từ hôn với chị, anh ấy đã không còn yêu chị nữa.”
“Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576051/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.