Ánh mắt thím Lý hơi sáng lên: “Thiếu gia nuôi được vài năm, sau đó thì gửi đến chỗ một người hàng xóm gần đó, để cho người đó tạm thời nuôi giùm… Cô cũng biết đó, thiếu gia không có thời gian chăm sóc Phích Lịch, hơn nữa người hàng xóm đó cũng rất thích nó, cho nên thiếu gia mới gửi nó qua, thỉnh thoảng lại đến thăm nó một lát.”
Giang Vũ Phi gật đầu, cô bưng ly nước lên, nói một cách thoải mái: “Thím Lý, vừa rồi tôi thấy Phích Lịch cứ nằm hoài không nhúc nhích, lúc sét đánh nó cũng không động đậy, có phải là nó bị bệnh rồi không?”
“Không đâu. Đó là bởi vì Phích Lịch đã quen ngủ vào ban ngày, buổi tối canh gác. Bây giờ nó đang ngủ cho nên mới không động đậy.”
“Ồ.” Giang Vũ Phi nhẹ nhàng gật đầu, cô cụp mắt xuống che giấu cảm xúc trong mắt.
Ầm ầm…
Mưa càng lúc càng lớn, trận mưa mùa xuân này tới rất đúng lúc, mưa trút xuống liên tục, cuốn trôi tất cả bụi bậm, không khí của thành phố A cũng thoáng đãng hẳn lên, bầu trời trong xanh như ngọc bích.
Cả người Nhan Duyệt ướt sũng lao vào trong nhà, người làm nhìn thấy dáng vẻ của cô ta liền giật mình: “Tiểu thư, tại sao cả người cô đều ướt sũng vậy?”
Người làm cầm khăn mặt đi tới, muốn lau mặt cho cô ta, Nhan Duyệt đẩy cô ấy ra, sắc mặt cực kì khó chịu.
“Tránh ra!”
Cô ta không để ý tới tất cả mọi người mà chạy thẳng lên lầu.
Giờ phút này tâm trạng cô ta rất nặng nề, rất bi thương.
Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576047/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.