Thấy bọn họ gọi điện đến, Hứa Mạn bất an bắt máy, cố gắng hạ giọng hỏi bọn họ: “Có chuyện gì, không phải tôi đã nói sau này đừng gọi điện thoại cho tôi sao?”
“Tiểu thư à, người đã giải quyết xong rồi, làm rất gọn gàng. Nhưng cô cho chúng tôi ít tiền quá, có phải nên cho chúng tôi thêm một ít không?”
“Tôi đã cho các người đủ nhiều rồi, đừng có lòng tham không đáy như vậy!”
“Nhưng chúng tôi đã giúp cô giải quyết cả một mạng người, hai triệu sao đủ được. Ít nhất cũng phải đưa thêm cho chúng tôi hai triệu nữa, nếu không thì...”
Hứa Mạn trầm giọng hỏi: “Các người muốn làm gì?”
“Chúng tôi sẽ nói ra hết mọi chuyện, để mọi người biết đây là một âm mưu, không chỉ đơn thuần là tự sát.”
Hứa Mạn cũng từng tiếp xúc với không ít người, hầu như loại người nào cũng từng gặp qua.
Cô ta cũng không đến nỗi bị hai người này hù, cô ta nhếch môi cười khẩy nói: “Các người thông minh lên một chút giùm tôi đi, chuyện bại lộ, người đầu tiên cảnh sát bắt được chính là các người. Còn tôi, các người biết tôi trông như thế nào sao? Các người vốn dĩ không biết tôi là ai, cho nên đừng có dùng cách này uy hiếp tôi!”
“Chúng tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện này rồi, cảnh sát sẽ căn cứ vào giọng nói mà tìm được cô thôi.”
“Ấu trĩ!” Hứa Mạn lại cười lạnh: “Trong điện thoại di động tôi đã lắp thiết bị biến đổi giọng nói, giọng nói các người nghe được vốn dĩ không phải giọng của tôi!”
Nói xong, Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576032/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.