Anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi để cô lâm vào nguy hiểm hai lần, sau này, nhất định sẽ không để cô phải lâm vào nguy hiểm lần nào nữa.
Anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cô, không để cô bị người khác làm hại.
Giang Vũ Phi gật đầu, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Tôi sao vậy?” Lúc này cô kịp phản ứng lại.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng u ám, nếu như anh trở về muộn một chút thôi, cô sẽ chết!
Nghĩ đến đây, trái tim anh như bị một bàn tay túm lấy, bóp nghẹt.
Anh vươn tay vuốt ve trán cô, nhìn khuôn mặt cô sưng phù tấy đỏ, thậm chí có chút biến dạng, nhưng không hề cảm thấy cô xấu chút nào.
Ngược lại rất yêu thương cô, rất đau lòng, rất đau lòng...
“Rốt cuộc tôi bị sao vậy?” Không thấy anh trả lời, Giang Vũ Phi có chút bất an.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại đột nhiên hôn lên môi cô.
Động tác của anh vô cùng dịu dàng cẩn thận, như một chàng trai dịu dàng đang hôn người yêu.
Giang Vũ Phi kinh ngạc trong chốc lát.
Bỗng nhiên trong lòng cô sinh ra ảo giác rằng anh thích cô.
“Ư…” Cô nhíu mày rên nhẹ một tiếng, Nguyễn Thiên Lăng lập tức buông cô ra.
“Sao vậy? Cô đau ở đâu?”
“Không sao, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?”
Nguyễn Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm: “Cô không sao, chỉ là trên mặt bị thương rất nghiêm trọng.”
Giang Vũ Phi không cần nhìn cũng biết lúc này gương mặt cô chắc hẳn rất xấu.
Hai bên má sưng vù, chỉ cần cô liếc mắt qua là có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576030/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.