Chờ đến lúc Giang Vũ Phi quay đầu lại đã thấy đồ ăn bên trong cà-mên đã hết nhẵn.
Kể cả nửa cái bánh bao cô đang ăn dở.
Cô ngạc nhiên tự nhủ, anh ăn hết chúng sao?
“Sao vậy?” Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô và hỏi.
“Không có gì, sắp đến sân bay rồi đó.” Cô lạnh nhạt cụp mắt xuống, cặp mắt dưới kính râm không biểu lộ cảm xúc gì.
Đeo kính râm đúng là sự lựa chọn hoàn hảo, không để người khác nhìn được cô nghĩ gì.
“Còn mười phút nữa, em nhắm mắt lại nghỉ chút đi.” Nguyễn Thiên Lăng điều chỉnh lại ghế ngồi cho cô, để cô có thể nằm thoải mái hơn.
Giang Vũ Phi không quen với hành động của anh ngày hôm nay.
Hôm nay, anh đối với cô đã tốt hơn rất nhiều, lúc nào cũng ân cần chăm sóc cô, cô cảm thấy lạ kỳ.
Tuy nhiên cô không có biểu hiện gì cả, cô nhắm mắt lại.
Khi xe đến sân bay, sau khi kiểm tra an ninh xong hai người lên máy bay luôn, giống như máy bay tư nhân vậy.
Máy bay cất cánh, Giang Vũ Phi ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng và những ánh nắng mặt trời chói chang, không biết nhắm mắt ngủ lúc nào.
Địa điểm họ đến là thành phố D, là nơi lần trước cô đã đặt chân tới sau khi chạy trốn.
---
Sân bay thành phố D.
Một chiếc xe con màu đen bóng loáng chầm chậm dừng lại, Cung Thiếu Huân đeo kính râm bước ra.
Đi sau anh ta là hai người đàn ông, một là trợ lý, một là đàn em.
Trợ lý của anh ta mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576018/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.