Xe cứu thương nhanh chóng chạy về phía bệnh viện, cô cảm thấy có một bàn tay to lớn ấm áp vẫn luôn cầm lấy bàn tay cô, từ đầu đến cuối không buông ra, điều này làm cho cô có cảm giác an tâm một chút.
Cô không biết đây là tay ai, nhưng trong sự ấm áp và an ủi của đối phương, cô bất giác ngủ thiếp đi.
Cô ngủ rất lâu, trong lúc ngủ mơ, cô cảm thấy mình đang ngủ trong một cái chăn ấm áp, rất thoải mái, ấm vô cùng, thậm chí cô còn không muốn mở mắt ra.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô mới tiếc nuối thức dậy, nhìn lên trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu.
“Tỉnh rồi à? Có muốn uống nước không?” Nguyễn Thiên Lăng phát hiện cô tỉnh lại đầu tiên.
Anh ngồi trên ghế bên cạnh giường, hơi nghiêng người về phía cô, nhẹ giọng hỏi cô.
Giang Vũ Phi nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, lúc này mới nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Cô bị người ta bắt cóc, sau đó bị nhốt vào căn phòng lạnh lẽo tối tăm suốt một ngày một đêm.
Bây giờ cô đang ở bệnh viện, cô không bị gì sao?
“Em bé...”
“Em bé vẫn còn, cô không cần lo lắng.” Nguyễn Thiên Lăng vội vàng trả lời cô.
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, cô mím đôi môi khô nứt lại, Nguyễn Thiên Lăng không cần cô mở miệng đã đi rót một ly nước ấm tới, đỡ đầu cô, đút cho cô uống.
“Muốn uống nữa không?”
"Ừ." Giang Vũ Phi gật đầu, cô đã không ăn bất kỳ thứ gì trong một ngày một đêm, cũng không uống nước, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575995/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.