Không phải là sợ cô ta, chỉ là không muốn thêm phiền phức cho mình.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Nhan Duyệt giỏi nhất là sử dụng tâm kế, ai mà biết cô ta lén lút làm ra chuyện gì.
Có điều cô ta đã biết rồi, cô cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả.
“Câu này cô nên hỏi Nguyễn Thiên Lăng chứ không phải hỏi tôi.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt đáp trả cô.
Nhan Duyệt lạnh mặt, trầm giọng nói: “Giang Vũ Phi, tôi không ngờ cô lại là người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy. Cô và Lăng đã ly hôn rồi, bây giờ còn dây dưa với anh ấy nữa, loại phụ nữ như cô thật buồn nôn!”
“Cô không cần sỉ nhục tôi. Nguyễn Thiên Lăng là loại người gì có lẽ cô hiểu rõ nhất, nếu tôi cố tình quấn lấy anh ta, cô cho rằng anh ta sẽ vì vậy mà ở với tôi sao?
Sắc mặt Nhan Duyệt trắng bệch, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay.
Cô ta bị Giang Vũ Phi nói trúng tim đen.
Đúng vậy, nếu không phải Nguyễn Thiên Lăng có tâm tư đó thì làm sao có thể để cô ở lại bên cạnh anh.
Nhan Duyệt cũng không tức giận, cô ta nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười: “Cho dù cô và Lăng có dây dưa như thế nào. Bây giờ tôi mới là vợ sắp cưới của anh ấy, người lấy anh ấy là tôi, không phải cô. Còn cô chỉ là một thiếu phu nhân Nguyễn gia mà không ai biết đến nữa mà thôi.”
Bất kể cô ta nói như thế nào, thì sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575983/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.