Hốc mắt Giang Vũ Phi đỏ lên, cổ họng giống như là bị cái gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.
"Vũ Phi, là con sao?"
"Mẹ, là con đây ạ."
"Vũ Phi à, con đã đi đâu vậy! Con có biết mẹ lo cho con muốn chết hay không hả, hu hu… Mẹ không muốn sống nữa, con bỏ nhà đi không nói, bây giờ chú con lại bị cảnh sát bắt giữ, khách sạn thì bị niêm phong, mẹ lại… hu hu, Vũ Phi, con đang ở đâu, con mau về đây với mẹ được không, bây giờ mẹ rất cần con, con mau về đi!"
Nghe tiếng khóc bi thương của mẹ, Giang Vũ Phi cũng không khỏi chảy nước mắt.
Cô cố gắng mở to hai mắt, cố gắng không để mình bật khóc: "Mẹ, bây giờ mẹ có sao không? Ở trên ti vi con nhìn thấy mẹ nằm viện, mẹ thế nào rồi, cơ thể không thoải mái sao?"
Nếu như đơn giản chỉ là té xỉu, sao lại vẫn luôn ở trong bệnh viện không về nhà.
"Mẹ không sao, chỉ là hơi không thoải mái thôi. Vũ Phi, bao giờ con mới quay về đây, bây giờ mẹ không thể chăm sóc Hạo được, con mau trở về được không, cả nhà chúng ta ở bên nhau cũng tiện chăm sóc lẫn nhau." Vương Đại Trân lựa lời nói, Giang Vũ Phi cảm thấy rõ ràng bà có chuyện giấu giếm cô.
Lòng cô càng thêm lo lắng: "Mẹ, mẹ không cần giấu giếm con, rốt cuộc như thế nào, có phải sức khỏe có vấn đề thật không!"
Dưới sự truy hỏi của cô, Vương Đại Trân mới bất đắc dĩ nói ra: "Mẹ bị kiểm tra ra trong người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575972/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.