“Nguyễn Thiên Lăng, anh khinh người quá đáng, anh không cho tôi ra ngoài tôi sẽ tuyệt thực, xem ai lợi hại hơn ai.”
Nói xong, cô dùng hết sức đóng cửa lại. Thím Lý đành nhanh chóng xuống lầu báo cáo lại tình hình cho thiếu gia.
Lúc này, Nguyễn Thiên Lăng đang ăn cơm với Nhan Duyệt ở nhà hàng.
Nhà hàng này mới mở, đồ ăn cũng rất ngon, đối với hai người họ mà nói, ở nơi nào có đồ ăn ngon, thông tin của họ sẽ nhanh hơn ai hết, nhất định phải đi ăn thử.
“Lăng, ngon không?” Nhan Duyệt ngẩng đầu lên hỏi, anh gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
Thức ăn mà có thể làm anh hài lòng thì thực sự là rất ngon.
Nhan Duyệt gắp cho anh một ít đồ ăn, cười nói: “Hứa Mạn nói đồ ăn ở đây rất ngon, còn khen lên tận trời, em thấy không tin lắm. Bây giờ thấy anh thích như vậy thì biết hương vị thực sự là tuyệt diệu.”
Nguyễn Thiên Lăng cũng gắp cho cô ta ít đồ ăn: “Món này em cũng không có ăn nhiều, bình thường em không thích ăn chua, sao hôm nay lại toàn gọi những món có vị chua thế?”
“Em cũng không biết, gần đây em ăn không ngon miệng, chỉ có ăn chua mới có chút cảm giác.” Nhan Duyệt mỉm cười, nói nhẹ như không.
Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng vang lên. Lúc trước đã reo lên một lần, chưa đầy vài phút lại tiếp tục reo.
Nhan Duyệt muốn liếc nhìn xem ai gọi tới, nhưng đáng tiếc số điện thoại đã bị che mất, cô không tài nào nhìn thấy ai gọi cho anh.
Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575948/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.