“Ông nội, cháu muốn về chỗ cháu ở, cháu sẽ không bỏ đứa bé này, nhưng cháu không muốn có bất kỳ liên hệ gì với Nguyễn gia nữa.”
Nguyễn An Quốc thở dài nói: “Ông biết suy nghĩ của cháu, nhưng mà không cho người chăm sóc cháu, chúng ta không yên tâm. Cháu ở chỗ này sẽ không ai đến quấy rầy cháu, với lại cháu một mình ở ngoài, lỡ như có việc gì xảy ra cũng không có người xử lý. Chuyện chuyển ra ngoài ở thì đừng nhắc lại nữa, cháu cứ yên tâm ở đây, nếu có gì ấm ức cứ nói với ông, ông nội sẽ giúp cháu.”
“Ông nội, cháu chỉ muốn sống cuộc sống bình yên.” Giang Vũ Phi thản nhiên nói.
Nguyễn An Quốc thầm thở dài, cô gái nhỏ, từ lúc cháu được gả vào Nguyễn gia, cuộc sống của cháu đã không thể bình yên rồi.
Ông không đồng ý với đề nghị của cô, đứng dậy nói: “Ông đi đây, có việc gì cháu cứ tìm ông.”
Giang Vũ Phi cúi đầu xuống, không ra tiễn ông.
Ông nội nói chuyện với cô luôn rất hiền từ, giống như rất dễ nói chuyện vậy.
Nhưng cô hiểu rằng, những chuyện ông đã quyết thì dù cô có nói gì ông cũng sẽ không dao động.
Lúc trước cô ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng ông vẫn không đồng ý, nếu không phải sau đó cô dùng cách thức rất cực đoan để nói chuyện với ông, thì ông cũng không dễ gì thỏa hiệp.
Nhưng mà cách đó không thể dùng đi dùng lại, không những không có hiệu quả mà còn phản tác dụng.
Ông nội dù sao cũng là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575940/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.