Có lẽ Tiêu Lang sẽ không bao giờ đến nữa, ba anh vốn đã phản đối bọn họ, cho nên lần này anh đi, cô hiểu là anh sẽ không trở lại nữa.
“Cô bị ngốc à? Ăn mặc ít như thế ngồi ở đây, không muốn sống nữa phải không?” Nguyễn Thiên Lăng đến gần cô, mắng tới tấp một trận.
Anh choàng áo lên người cô, nắm tay cô kéo cô đứng dậy.
“Đi theo tôi, cô đừng nghĩ đến việc đính hôn với tên họ Tiêu kia nữa.” Nguyễn Thiên Lăng ra sức kéo, nhưng sau lưng anh hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Vũ Phi: “Bỏ tay anh ra, đừng động vào tôi.”
Người đàn ông vốn vẫn đang vô cùng lo lắng cho cô, bởi vì thái độ lạnh lùng của cô, tất cả sự nhiệt tình trong lòng lập tức nguội lạnh đi.
Anh túm lấy tay cô không buông: “Tôi bảo cô đi theo tôi.”
“Tôi bảo anh thả tay tôi ra.” Giang Vũ Phi ném chiếc áo choàng trên người, cô giãy giụa, muốn rút tay lại.
Nguyễn Thiên Lăng nheo đôi mắt sắc bén, kéo cô về phía mình, một tay ôm eo cô, một tay luồn qua đầu gối cô, thình lình bế cô lên.
Thân trên của Giang Vũ Phi bị ngửa ra sau, trong lúc kinh hãi, tay cô túm lấy áo anh theo bản năng, lúc này cơ thể mới thăng bằng lại được.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh thả tôi xuống, tôi không muốn cãi nhau với anh.” Cô nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng nói.
Bởi vì đã khóc, hốc mắt cô đo đỏ, cổ họng khàn khàn, mà ngay cả cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575936/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.