Nguyễn Thiên Lăng chau mày, tỏ vẻ không hiểu ông nội đang nói gì.
“Rõ ràng nó không chết, lại cứ gạt cháu rằng nó chết. Tại sao lại như vậy, cháu đã từng nghĩ qua chưa?”
“Cô ấy cũng không biết mình có thể sống tiếp hay không, cô ấy sợ cháu…”
“Hừ, kiểu viện cớ lừa gạt như vậy cháu cũng tin à?” Nguyễn An Quốc đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Ngày mai nên chọn thế nào, cháu tự quyết định lấy. Thiên Lăng, đừng phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác.”
“Ông nội, cháu chưa bao giờ hiểu được ông.”
Ông cụ nhìn qua, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, ông cười phá lên, đắc ý nói: “Nếu như cháu có thể nhìn thấu ông, cháu đã là ông nội của ông rồi.”
Nói xong, ông chống gậy rời đi, để lại cho Nguyễn Thiên Lăng vô số vấn đề phải đối mặt.
Nguyễn Thiên Lăng bực bội đứng dậy, ra ban công đốt một điếu thuốc.
Anh không thích hút thuốc, nhưng anh đã quen đốt một điếu thuốc những lúc phiền muộn, kẹp giữa hai ngón tay để nó cháy từ từ.
Ông nội nói Nhan Duyệt lừa gạt anh, thực ra không phải là anh chưa từng hoài nghi.
Có điều lúc đó tính mạng cô ta đang nguy kịch là sự thật. Dựa vào y học bây giờ, căn bản là không thể chữa khỏi bệnh cho cô ta, cho nên cô ta có thể sống tiếp đã là một kỳ tích.
Về phần tại sao cô ta luôn giấu việc mình còn sống, anh không muốn truy cứu. Có lẽ cô ta có nỗi khổ của mình, cô ta có thể sống sót trở về, anh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575933/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.