Cô dìu ông ra ngoài, ngồi trên xe với ông, một lúc sau mới về lại nhà hàng.
Tiêu Lang thấy mắt cô đỏ lên liền cầm tay cô, hơi nhíu mày hỏi: “Sao lại khóc?”
Giang Vũ Phi cắn cắn môi, nói: “Ông nội nói đợi lúc em kết hôn sẽ cho em chi phiếu năm mươi triệu, em từ chối. Tiêu Lang, ông nội thật sự rất tốt với em, em được gả vào Nguyễn gia, ông là người đối tốt với em nhất, giống như ông nội ruột của em vậy.”
Tiêu Lang ôm cô vào lòng, cười nói: “Sau này anh cũng sẽ đối xử thật tốt với em, đến lúc đó em đừng quá cảm động đấy.”
“Vậy phải xem anh đối tốt với em bao nhiêu.” Giang Vũ Phi ôm anh, nở nụ cười ngọt ngào.
Tiêu Lang ôm cô không nói gì, chỉ có đôi mắt tỏa ra tia sáng phức tạp.
Chuyện ly hôn, Giang Vũ Phi không nói với người trong nhà, việc quyết định kết hôn với Tiêu Lang, cô cũng không nói gì. Tiêu Lang hỏi cô vì sao không nói, cô trả lời: “Đợi sau khi đính hôn hãy nói, bằng không em sợ ba dượng em sẽ lấy danh nghĩa gả con gái mà đòi hỏi quá nhiều.”
Lúc đầu khi gả cho Nguyễn Thiên Lăng, ông ta đã đòi hỏi một lần, lần này không thể để ông ta bắt chẹt Tiêu Lang nữa. Tiêu Lang không để tâm đến chuyện này, anh nói tất cả đều nghe cô, cô sắp xếp thế nào thì theo như vậy.
Đính hôn không phải kết hôn, cho nên không cần chuẩn bị quá nhiều, Giang Vũ Phi cùng Tiêu Lang đến cửa hàng đá quý mua nhẫn đính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575917/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.