Cằm cô đột nhiên bị túm lấy, khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Thiên Lăng áp đến gần.
“Cô yêu hắn ta?” Anh hỏi cô.
Cô lãnh đạm giương mắt lên, lạnh lùng nhìn anh.
“Giang Vũ Phi, tôi nói cho cô biết, cho dù tôi và cô đã ly hôn, cô cũng đừng hòng tìm người đàn ông khác! Người phụ nữ của tôi, cả đời cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi.”
Giọng điệu thật điên cuồng vọng tưởng.
Cô không kiềm được mà mỉa mai hỏi lại: “Người đàn ông của tôi, có thể cả đời cũng là người đàn ông của tôi không?”
Trong lòng không muốn thì đừng đối với người khác như vậy!
Nguyễn Thiên Lăng hơi ngẩn ra, hồi sau lại trưng ra điệu cười tà ác.
Anh đột nhiên ôm chặt ngực cô từ phía sau, gác cằm lên vai cô, khẽ nở nụ cười hút hồn: “Người phụ nữ này, cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình sao? Cô là của tôi, nhưng tôi không phải là của cô.”
Giang Vũ Phi khẽ nhếch miệng, lạnh lùng cười nhạo.
Anh là của ai không liên quan gì đến tôi, loại ác ma như anh, tôi không thèm nhận anh là của tôi.
“Nhớ kỹ, cô với họ Tiêu kia tốt nhất đừng phát sinh chuyện gì, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”
Cửa thang máy mở ra, anh bế cô lên bước từng bước dài đi ra ngoài, nhét cô vào trong chiếc xe thể thao của anh, lái xe hơi về nơi ở của cô.
Trở lại bên trong căn hộ thuê của cô, Nguyễn Thiên Lăng vứt cô trên giường, lại uy hiếp cô lần nữa: “Nhớ kỹ chuyện tôi nói, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575900/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.