Anh đẩy người cô ra, đôi mắt đen láy đó nhìn xuống cô, tự cao tự đại cười nhẹ: “Được lắm, tôi sẽ chờ ngày cô đẩy tôi xuống địa ngục!”
Giang Vũ Phi hung dữ trừng anh, răng cắn chặt môi.
Nếu có ngày đó, tôi nhất định sẽ làm như vậy!
Nguyễn Thiên Lăng nhìn nỗi căm hận sâu đậm trong mắt cô, anh chỉ nhếch môi cười một tiếng. Hận đi, muốn hận thì hãy hận mãi mãi đi! Bất cứ lúc nào tôi cũng đợi cô phản kích lại!
Người đang ông cao lớn sải bước rời đi, chỉ để lại một mình Giang Vũ Phi cô đơn đứng trong màn mưa.
Đằng sau bồn hoa cách đó không xa, một chiếc xe màu đỏ đang đậu ở đó.
Cây xanh cao đến nửa thân người đã che kín hết chiếc xe.
Nhan Duyệt ngồi trong xe siết chặt tay lái, móng tay đẹp đẽ đã bị bẻ gẫy, nhưng cô ta lại không hề cảm nhận được…
Cô ta nhắm mắt để che đi sự âm u trông đôi mắt, khuôn mặt xinh đẹp méo mó dữ tợn vì tràn ngập sự ghen tuông.
Giang Vũ Phi, tôi khinh thường không muốn ra tay với cô, nên tốt nhất cô đừng có mà ép tôi!
---
Giang Vũ Phi đi trên đường thật lâu với một sự oán hận sâu sắc, dầm mưa làm tóc và quần áo cô ướt nhẹp, đôi mắt cô mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô cũng ướt nhẹp.
Điện thoại trong túi áo cứ reo mãi nhưng rất lâu sau cô mới phát hiện.
Cô vươn tay vào bên trong túi áo, năm đầu ngón tay đã tê đến cứng ngắc, đến sức nắm tay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575895/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.