Nguyễn Thiên Lăng càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Lang có vấn đề, nếu anh ta có vấn đề, anh không thể ngồi yên mà nhìn.
Cổ phần công ty Nguyễn thị có thể cho Giang Vũ Phi, nhưng không thể bị những người khác chiếm đi.
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi vừa pha cho Tiêu Lang một chén trà để nhâm nhi, điện thoại liền vang lên. Cô liếc mắt nhìn màn hình hiển thị, không suy nghĩ gì đã cúp điện thoại.
Tiêu Lang bưng chén trà ngửi ngửi hương trà, tán thưởng cười nói: "Tay nghề pha trà của cô em rất tốt."
"Chỉ là mấy món vặt vãnh thôi, thật ra không có bản lĩnh thật sự gì." Giang Vũ Phi vừa nói xong, điện thoại của cô lại vang lên.
Người này có bệnh phải không, cô đã không muốn nghe điện thoại của anh, sao anh còn tiếp tục gọi tới.
Cô khẽ cau mày, cúp điện thoại một lần nữa.
Tiêu Lang liếc nhìn cô một cái, anh uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống rồi đứng lên: "Không còn sớm nữa, tôi nên đi, cô cũng nghỉ ngơi sớm chút đi."
Giang Vũ Phi cũng không tiện để một người đàn ông ở trong nhà quá lâu, Tiêu Lang thật sự chỉ là đi lên ngồi một chút, uống một ngụm trà liền muốn đi về, cô cảm thấy người đàn ông này rất hiểu lễ nghĩa.
"Tôi tiễn anh đi xuống." Cô đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Tiêu Lang khuyên cô đừng tiễn, nhưng cô kiên trì đưa anh xuống lầu, lại chờ anh lên xe.
"Ngày mai đừng đi làm sớm như vậy." Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575887/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.