Thế nhưng cô không hy vọng vì cô mà anh đắc tội với tất cả mọi người.
Cô khẽ giật nhẹ áo anh, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa, không đáng."
Vì cô mà đắc tội bọn họ là không đáng.
Anh là người có tương lai sáng lạn, nếu như đắc tội với người quyền quý, tương lai cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tiêu Lang rủ mắt chạm phải đôi mắt trong trẻo chân thành của cô, lòng thấy hơi rung động.
Lúc này, cô lại vẫn cân nhắc cho anh.
Giang Vũ Phi đẩy người anh ra một chút, cô đứng thẳng người đối mặt với Nhan Duyệt và Hứa Mạn, nói xin lỗi: "Thành thực xin lỗi, hôm nay là tôi đã xúc phạm, thực sự xin lỗi, mong hai người tha thứ cho tôi được không?"
Nếu một câu xin lỗi là có thể giải quyết hận thù lúc này, cô không ngại nói ra. Cho dù không phải vì mình, vì để giúp cho Tiêu Lang tránh phải luồn cúi trước cường quyền, cô cũng nên đứng ra giải quyết ổn thỏa.
Không ngờ đột nhiên cô lại xin lỗi, ánh mắt Tiêu Lang hiện lên một vẻ kinh ngạc.
Cô làm vậy là vì sao anh biết rõ, cô gái này, cũng không phải là một người nhu nhược chỉ biết dựa dẫm người khác.
Trên mặt Nhan Duyệt không lộ vẻ gì, mắt cô ta khẽ rủ xuống, cô ta chớp chớp lông mi cong dày che đi cảm xúc trong mắt. Với lời xin lỗi của Giang Vũ Phi, cô ta chẳng thốt ra lấy nửa lời.
Hứa Mạn dĩ nhiên là nhìn mặt cô ta mà làm việc, cô ta không nói lời nào, Hứa Mạn lập tức hừ lạnh nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575875/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.