Giang Vũ Phi không kịp phòng bị, hơi lảo đảo lao về phía trước, đầu gối đập xuống nền đất kêu “cộp” một tiếng.
Hai tay cô chống trên mặt đường băng lạnh ẩm ướt, đầu gối đau nhức làm cô hoa cả mắt.
"Mẹ!" Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc kêu lên, anh không ngờ mẹ mình lại đột nhiên ra tay.
"Đừng để ý tới cô ta, chúng ta đi!" Bà Nguyễn lạnh nhạt liếc mắt nhìn Giang Vũ Phi, bà ta tiến lên kéo tay áo con trai, trong lúc vô tình, mắt nhìn thấy tờ chi phiếu trên mặt đất.
Nhặt chi phiếu lên, bà Nguyễn mở ra xem, là chi phiếu năm mươi triệu!
Bà tức giận sắc mặt tái mét, hung hăng quở trách Nguyễn Thiên Lăng: "Con cho nó nhiều tiền như vậy làm gì! Lúc ly hôn, đền bù tổn thất cho nó đã nhiều lắm rồi! Đi, về sau không cho phép con gặp lại nó nữa, nó một lòng muốn ly hôn với con, con có thể bớt kém cỏi chút hay không, đừng làm mẹ mất mặt!"
Giang Vũ Phi chậm rãi đứng dậy, cô nắm chặt hai bàn tay bị dơ, căn bản là không quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, đi thẳng về phía trước.
Những câu mà bọn họ nói đều là đang sỉ nhục cô!
Cô chẳng muốn dây dưa với bọn họ thêm nữa.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng phức tạp nhìn về phía cô, trong gió lạnh, Giang Vũ Phi mặc một chiếc áo lông, có vẻ như đã cũ.
Lưng cô thẳng tắp, mỗi bước đi đều rất kiên định, dường như gió tuyết phía trước có lớn hơn nữa, cô cũng sẽ không bước chậm lại, sẽ không khom lưng chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575865/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.