Cho nên anh cho rằng cách làm của mình không có gì sai cả.
Chỉ có lúc ấy nhìn cô trong bộ dáng khổ sở đầy oán hận, anh mới nảy sinh cảm giác áy náy.
Đặc biệt là hôm đó, lúc trên xe, dáng vẻ khổ sở như muốn chết của cô làm lòng anh rung động, làm anh nhận ra rằng dường như anh đã đi quá xa.
Vì vậy hôm nay, anh đã mang cô tới đây để cho cô biết sự thật, cho cô một sự an tâm, cũng cho cô một chút đền bù.
Nguyễn Thiên Lăng hít sâu một hơi, không tức giận với cô, anh kéo tay cô qua, nhét chìa khóa căn hộ vào tay cô, đồng thời anh cũng nhét vào tay cô tờ chi phiếu năm mươi triệu.
“Nhà này là chuẩn bị cho cô, tất cả bên trong đều là đồ mới, chưa từng có người dùng qua. Về sau nhà này là của cô, cô hãy chuyển đến ở. Còn số tiền này nữa, tôi nói cho cô, thì nhất định cho cô! Tôi cũng đã cho cô biết sự thật, cô không bị ai cưỡng hiếp cả, cho nên cô không cần tiếp tục mất ăn mất ngủ vì chuyện đó nữa.”
Nói xong, anh liền quay người rời đi.
Giang Vũ Phi nhìn chìa khóa cùng với chi phiếu trong tay, cảm thấy rất nhục nhã.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh đã lên kế hoạch làm tổn thương tôi như vậy, tưởng rằng cho tôi một căn nhà, một ít tiền là có thể đền bù cho sự tuyệt vọng và đau khổ của tôi trong khoảng thời gian này sao?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô, người đàn ông dừng bước, quay người lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575863/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.