Kỳ thật anh cũng hiểu, bất kể lúc này người bên cạnh cô là ai, cô đều nắm chặt không buông, khẩn cầu đối phương cứu cô.
Trong mắt cô, anh không phải là Nguyễn Thiên Lăng, chẳng qua là một liều thuốc giảm đau tạm thời.
Thế nhưng giờ khắc này, anh cam nguyện làm một người qua đường, cũng cam nguyện làm thuốc giảm đau.
Chỉ cần cô không tuyệt vọng như vậy nữa, lúc này muốn anh làm gì anh cũng đồng ý.
Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn vứt bỏ tất cả tình cảm...
Cảm nhận được cô đáp lại, "dã thú" vẫn luôn bị trói buộc trong thân thể anh gào thét xông ra…
Bên ngoài người đi lại tấp nập, họ đắm chìm ở trong khoang xe nhỏ, như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tay người đàn ông ôm eo cô.
Tay cô ôm lấy cổ anh, đầu óc mơ hồ, vô thức đáp lại nụ hôn của anh.
Tất cả đều không khống chế được, tại thời điểm anh sắp có được cô, tiếng chuông đột ngột phá vỡ cuộc vui của bọn họ, kéo bọn họ trở về thực tại.
Nguyễn Thiên Lăng tỉnh táo lại, anh hơi khựng người lại, sau đó rời khỏi người cô, kéo cái áo của cô bị anh vén lên cao.
Giang Vũ Phi cụp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt trở nên ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏ, ướt át, thở ra toàn hơi thở của anh.
Cô không dám nhìn vào mắt anh, nhưng trong lòng cũng không hối hận.
Hiện tại, cô đã vừa trút hết nỗi lòng, khí tích tụ trong lồng ngực đã không còn, cô không còn cảm thấy khổ và tuyệt vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575846/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.