“Anh…” - Giang Vũ Phi xấu hổ đỏ mặt, bây giờ không biết có bao nhiêu người làm đang nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người.
Anh nói như vậy phải chăng muốn cô không thể làm người?
Con mắt anh như nhìn thấu tâm can cô, khóe mắt của anh nheo lại thành một đường cong mỉa mai: “Thế nào, sợ mất mặt? Hóa ra cô cũng sợ mất mặt. Hôm qua cô còn như vậy, tôi còn tưởng cô không cần mặt mũi chứ!”
Mặt Giang Vũ Phi ửng hồng như có lửa đốt, anh vô tình với cô như vậy không phải chỉ một lần.
Cô mím chặt môi, đè nén cảm xúc xấu hổ và giận dữ, cười nhạt phản kích anh: “Tùy anh nói thế nào cũng được, dù sao trong mắt anh, người vô liêm sỉ chỉ một mình tôi!”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nặng nề.
Cô đang nói anh và Nhan Duyệt cũng là những người không biết xấu hổ?
Được lắm, cô dám nói bọn họ không biết xấu hổ.
Anh đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay cô kéo mạnh, đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, toàn thân tỏa ra một luồng khí khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
“Giang Vũ Phi, xem ra cô còn chưa ý thức được hành vi của cô ngày hôm qua nghiêm trọng đến mức nào! Nếu tôi không ngăn chặn được mấy video đó, ngăn chặn miệng lưỡi một số người. Chuyện phát sinh ngày hôm qua, mọi người đều sẽ biết.”
“Biết thì làm sao, ngày hôm qua hai người còn như vậy, căn bản là vì hai người chẳng cần để ý ánh mắt và miệng lưỡi của người khác.”
Nếu như thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575780/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.