Hơi thở của anh lan tỏa khắp nơi làm cô dần dần đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô tỏa vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng vẫn còn ngủ bên cạnh.
Bình thường khi cô thức dậy thì anh đã đi từ lâu.
Thật sự rất hiếm khi nhìn thấy anh ngủ dậy muộn như hôm nay.
Cô ngồi dậy, chân vừa mang dép vào, anh ta cũng tỉnh dậy theo.
“Chào buổi sáng!” - Anh đứng dậy lạnh nhạt chào cô.
Cô sững sờ, cũng chào một tiếng: “Chào buổi sáng!”
Vệ sinh thân thể xong, cả hai đi xuống ăn sáng cùng cả nhà. Từ khi Nhan Duyệt trở về, anh không hề ở nhà ăn chung cùng mọi người một bữa cơm nào cả.
Hôm nay, đột nhiên anh ăn sáng cùng cả nhà. Ai ai cũng ngạc nhiên, cũng có phần vui mừng.
Sắc mặt Nguyễn An Quốc mấy ngày liên tục có vẻ lo lắng, nay cũng giảm đi ít nhiều.
“Thiên Lăng, ăn sáng xong... Cháu đưa Vũ Phi đi bệnh viện để nó khám bệnh, biết chưa?”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn Giang Vũ Phi, gật đầu nhận lời: “Vâng! Ông nội.”
“Còn nữa, nhân tiện hai cháu cũng nên kiểm tra sức khỏe một chút. Các cháu đến chỗ ta ở hơn một tháng, sao Vũ Phi vẫn chưa có thai? Nên đi kiểm tra một chút, xem cơ thể ai có vấn đề gì không!”
“Khụ khụ…” - Giang Vũ Phi đang uống sữa đậu nành, nuốt đến cổ thì bị sặc.
Nguyễn Thiên Lăng cũng có phần lúng túng và bất đắc dĩ.
Ông giống như không nhìn thấy biểu hiện của họ, còn nói: “Thiên Lăng đã hai mươi bảy rồi, tuổi tác cũng không nhỏ. Nhân lúc còn trẻ thì sinh sớm một chút, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575768/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.