Đêm đó, bởi vì Dương Như Tuyên bị Hoàng Phủ Đào đạp mà sinh trước thời gian, sinh một bé gái, mà đồng thời Phiền Bách Nguyên đang ở trong phòng bên cạch tiếp nhận ngự y điều trị, rồi sau đó ngự y tuyên bố, Phiền Bách Nguyên lại mù rồi.
Một kiếm kia của Hoàng Phủ Đạo, vừa vặn xẹt qua mắt của hắn.
Dương Như Tuyên biết được tin tức đó, không tiếng động khóc ròng, muốn gặp hắn mà lại không thể gặp.
Nhưng, hôm sau khi nàng tỉnh lại, hắn đã ở bên giường, mắt bị quấn một tầng khăn vải.
"Hầu gia..." Nhất thời nước mắt nàng rơi như mưa, đưa tay day nhẹ, chạm nhẹ mắt của hắn.
"Ta không sao, trái lại là nàng, có khỏe không?" Hắn chứa cười hỏi.
"Đều do ta không tốt, đều do ta không tốt..." Công phu quyền cước nàng học căn bản không phải sử dụng được, căn bản chính là vô dụng.
"Không, nàng đã làm vô cùng tốt, nếu không phải nàng từng trợ giúp Mao đại nương, Mao Thạc Đức sẽ không giúp đỡ đại ân này." Phiền Bách Nguyên ôn nhu trấn an nàng.
Mao Thạc Đức giống như cướp công, nhưng kì thực là để cho hắn tránh bị chịu người khác lăng trì, một kiếm kia của hắn đâm vào cực chuẩn, nhìn như máu tươi chảy ròng, nhưng tránh được tất cả điểm yếu, mới có thể khiến Hoàng Phủ Đào lơi lỏng phòng tâm.
Cũng may mắn trên đường Mặc Ngôn dến Côn Dương thành trùng hợp gặp Hoàng Phủ Ương hồi kinh, hai người thúc chạy về kinh cũng phát hiện dị trạng trong thành, cũng âm thầm vào hầu phủ như hắn, từ trong miệng Hạnh Nhi, Mật Nhi biết được mọi chuyện, kế tiếp Hoàng Phủ Ương tiến cung, mời thánh giá đến, thì thấy được việc ác của Hoàng Phủ Đào, để cho việc hắn giết Hoàng Phủ Đào mà không bị phạt.
"Nhưng, mắt của chàng..."
"Dù sao ta cũng không phải chưa từng mù, coi như ông trời lấy lại đôi mắt của ta đi." Hắn cười lẩm bẩm, không chiếm được đáp lại của nàng, chỉ có thể mò mẫn xoa má của nàng: "Nàng nói đi, nếu không ta không biết nàng đang suy nghĩ gì."
"Ta rất đau lòng."
"Đừng đau lòng, Lục hoàng tử đã đền tội, sau này sẽ không còn việc khó gì xảy ra nữa, còn nữa, hai mắt ta không thể nhìn thấy, sau này không thể làm quan, đây chẳng phải tin tức tốt sao?"
"Nhưng ta hi vọng chàng nhìn thấy..."
"Nhưng ta hi vọng nàng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta, hay là nói, nàng không muốn?"
"Ta đương nhiên nguyện ý, ta muốn cả đời hầu hạ Hầu gia, nơi đâu cũng không đi!" Nàng suy yếu nắm chặt tay hắn: "Ta muốn nắm tay Hầu gia, cả đời."
Phiền Bách Nguyên động dung cười: "Mời nàng nắm tay của ta, cả đời cũng đừng buông tay."
Nàng vùng vẫy ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm hắn, thương tiếc dâng lên trong lòng, khiến nàng không ngừng rơi lệ.
Phiền Bách Nguyên vỗ về lưng của nàng, vỗ nhẹ nàng như dỗ hài tử.
Ngày đó, Dương Trí Nghiêu được phóng thích, chỉ vì căn bản không có nhân chứng vật chứng, toàn bộ đều do Hoàng Phủ Đào ở sau lưng điều khiển. Mà sau đêm đó hoàng đế bệnh nặng, trước Nguyên Đán băng hà.
Tam hoàng tử Hoàng Phủ Ương lập tức đăng cơ làm đế, Nguyên Đán tuyết rơi hợp thời, giống như mở ra giới hạn, lại một năm bắt đầu.
Chỉ là Hoàng Phủ Ương không buông tha ý muốn Phiền Bách Nguyên làm quan, thường phái ngự y định kỳ đến khám và chữa bệnh, dùng dược tốt nhất chỉ cầu hai mắt hắn hồi phục thị lực.
Đáng tiếc, thuốc và kim châm cũng không cứu được.
"Hầu gia, ngự y nói như thế nào?" Ôm nữ nhi đi tới, Dương Như Tuyên không nhìn được đánh giá mắt của hắn.
"Như cũ." Hắn khẽ nhếch mắt, theo ý nàng, ánh mắt vẫn giống thường ngày: "Chi Hạnh ăn no rồi hả?"
"Uhm." Nàng đưa Phiền Chi Hạnh vào trong lòng hắn.
"Chàng đừng chỉ ôm Chi Hạnh, Doãn Hi đã ăn giấm đến sắp chết."
"Ta không thấy được." Phiền Bách Nguyên hừ cười.
"Đúng vậy, chàng cũng không thấy được mà nó lại cố ý ngồi xổm bên chân chàng giả thương cảm."
"Nó còn chưa tin hai mắt ta mù?"
"Không tin." Nàng cười thán, thấy Hạnh Nhi đi vào trong phòng, không khỏi thấp giọng nói: "Hầu gia, Chi Hạnh nên ngủ, ta ôm cho Hạnh Nhi."
Hắn không nhìn được vỗ nhẹ hai má của Chi Hạnh, mới để cho Hạnh Nhi ôm trở về phòng.
"Nên ngủ."
"Uhm."
Một trận sột soạt, nàng hỏi: "Hầu gia, vì sao ta cảm thấy vành tai của chàng có chút phiếm hồng?"
"..."
"Chàng cũng không nhìn thấy, chuyển ánh mắt làm cái gì?" Tay nhỏ ôn nhu bưng mặt hắn.
"Như Tuyên..."
"Cho dù không muốn bất cứ ai biết, nhưng ta không nên nằm trong số đó chứ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, bởi vì thân nàng không mảnh vải: "Cũng là chàng thích giả mù rình coi ta?"
"Ta chỉ muốn tìm cơ hội thích hợp nói cho nàng." Hắn khàn giọng thì thầm, tay vỗ về da thịt trơn mịn như tơ của nàng, kéo chăn ấm qua.
"Bây giờ?"
"Đợi sau rồi nói..." Hắn đã khẩn cấp hôn lên môi của nàng.
Kỳ thật, một kiếm kia của Hoàng Phủ Đào cắt tới, hắn có né được điểm yếu, chỉ để cho kiếm xẹt qua mí mắt hắn, chảy nhiều máu chút thôi.
Sở dĩ làm bộ mù, chỉ là muốn mượn cớ tránh đi phân tranh triều đình, cuộc sống lặp lại một lần, lần này hắn chỉ muốn nhìn thấy người nhà của hắn, thê tử của hắn, ánh sáng của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]