Năm mới, trong ngoài Phiền phủ đều vui sướng, người và sự vật đều không biến hóa, chuyện duy nhất khiến người khó hiểu chính là, Phiền Doãn Hi không hiểu sao lại dán lấy phụ thân của nó.
Mặc kệ Phiền Bách Nguyên đi đến đâu, nó cũng đi theo, thậm chí chủ động nắm tay hắn.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng mặt Phiền Bách Nguyên lại lạnh tới cực điểm, nhưng lại không lỡ độc ác đẩy tay Phiền Doãn Hi ra, cho nên khi lên giường đành phải để ra một chỗ cho nó.
May mà mùng hai lại mặt, Phiền Doãn Hi lên xe ngựa, tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài Phiền phủ, không bám người như thế nữa, nhưng - -
"Phụ thân, phụ thân, cái kia là cái gì?" Nó cao hứng phấn chấn chỉ vào cửa hàng ngoài màn xe.
Phiền Bách Nguyên ngồi ở một bên lạnh lùng trừng nơi phát ra tiếng nói, hỏi: "Ta có thể độc câm nó không?"
"Hầu gia, Doãn Hi học thoại rất siêng năng, đương nhiên sẽ có chút huyên náo, chàng..."
Phiền Bách Nguyên tức giận suy nghĩ, hắn nhìn thấy vẻ mặt Dương Như Tuyên khẩn trương: "Hổ dữ không ăn thịt con, thuận miệng nói đùa một chút thôi, nàng tin là thật sao?"
"Biểu cảm của Hầu gia rất thật." Dương Như Tuyên ấp úng nói, bị ánh mắt xơ xác tiêu điều của hắn dọa.
Phiền Bách Nguyên mệt mỏi nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng Phiền Doãn Hi kia huyên náo lại bén nhọn kêu la, ngay lúc hắn sắp không nhẫn nại được nữa, đã đến Dương phủ.
"Tuyên tiểu thư." Tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-lam-thiep/2266624/chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.