Dương Như Tuyên vẽ rất đẹp, mặc kệ là vẽ màu đan thanh hay vẩy mực Sơn Thủy, dưới ngòi bút của nàng trông tất cả đều rất sống động, khiến Dương Như Hâm lần nữa được mở rộng tầm mắt, nghiễm nhiên coi nàng như một vị thần mà sùng bái.
“Xem này, ai nói muội mất nương và bà nội chứ, muội buôn bán có lời rồi đó, giờ lại có thêm một tỷ tỷ, muốn cái gì tỷ tỷ cũng có thể vẽ cho muội xem.” Dương Như Tuyên đặt bút lông xuống, cầm giấy Tuyên Thành thổi hai lần mới giao cho Dương Như Hâm.
“Nhìn xem, có phải hổ con này thật đáng yêu hay không?”
“Giống mèo.” Miệng nhỏ của Dương Như Hâm mở lớn, cảm thấy hổ con này vui đùa ầm ĩ, như muốn từ trong tranh chạy ra: “Đúng vậy, khi còn bé giống mèo, lớn lên là hổ, nhưng chỉ cần dạy dỗ thích hợp, đối với người nhà sẽ ngoan ngoãn giống như mèo vậy.”
Dương Như Tuyên nói xong,, buồn cười khẽ chọc mũi nhỏ của muội muội: “Giống như muội đó, không quản thúc tốt, lớn lên nhất định giống như ngựa hoang, cả ngày gây rắc rối.”
Nhìn xem, thì ra Như Hâm lại dễ lấy lòng như vậy, cũng chỉ có vài bức tranh đã thu phục được muội ấy, mấy ngày trước đây còn vừa khóc vừa nháo.
“Người ta mới không như vậy.”
“Không mới tốt, muội phải học một chút bộ dáng tiểu thư khuê các của Như Hàm tỷ tỷ đi.”
“Giống nương không tốt sao?” Dương Như Hâm dẩu môi hỏi.
“Giống nương cũng rất tốt, nhưng, muội phải thu bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-lam-thiep/2266580/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.