Thằng Linh vừa chạy tới khụy gối thở hồng hộc không ra hơi, tôi quay lại thấy nó đang thất thần cũng chưa kịp hỏi chỉ kịp nghĩ là quái lạ, đoạn đường chưa được trăm mét, mỗi thằng cách nhau không xa, người đầu không thấy được người cuối nhưng người trước vấn thấy được người sau. Cớ sao lại mất tích?
-Tại sao lại mất tích, em kể lại cho anh nghe xem nào. Tôi nắm lấy vai nó lay lay trong khi những người khác cũng đang kinh ngạc không kém
-Nó đi sau em…. Em cũng không rõ, đến khi quay lại đã chẳng thấy đâu nữa…..em khẽ..khẽ…gọi mà không thấy trả lời. Lúc biết là nó mất tích thì hoảng quá liền đuổi theo anh.
-Chết thật! tôi chỉ kịp thốt lên rồi quay qua tay tiểu đội phó cầu cứu, ai ngờ hắn cũng lúng ta lúng túng không biết phải làm thể nào.
-Gọi nhóm bên kia mau đi ! bây giờ quay lại tìm còn kịp! Tôi hấp tấp.
Tay tiểu đội phó lấy bộ đàm ra gọi về báo cho tiểu đội trưởng và nhóm trinh sát kia, khổ nỗi chúng tôi đang còn giữa rừng và cách bờ suối khá xa, nhóm kia có ngược lên thượng nguồn cũng khó mà tìm được giữa lớp sương mù dày đặc này. Tôi biết nếu còn chậm trễ thằng Tiến sẽ chết chắc nên quyết định chia đôi lực lượng ra mà ứng biến.
-2 người về đón nhóm kia đi, còn 3 người chúng tôi quay lại tìm nó dù tìm được hay không 30 phút nữa cũng phải tập trung ở bờ suối!
-Nhưng mà …! Hắn định nói gì đó.
-Không nhưng nhị gì cả, Hoàng! Tiến! Đi! Tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khai-huyen/1371606/quyen-2-chuong-2-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.