6h47
Chúng lại bắn pháo sáng mở đường cho tụi rab càng quét, tiếng súng vẫn còn nhưng đã ít hẳn. Tôi nằm im trên sân bay giữa đống hỗn độn đầy máu và thịt khi mà tiến thoái đều lưỡng nan.
Tôi bò chậm chậm trên bãi đáp, thỉnh thoảng đạn vẫn vụt qua đầu mà không biết là địch hay ta, tụi rab ngoài này chỉ còn vài con đang ăn ngầu nghiến những cái xác từ sáng tôi phải cẩn thận trườn qua mà không để chúng chú ý. Phải mươi phút sau tôi mới tới được 1 chỗ an toàn là gầm 1 chiếc xe vận tải của địch.
Tôi âm thầm nằm im quan sát, ở đâu cũng toàn là địch, chỉ còn khẩu súng lục, con dao dài và chục viên đạn.Làm sao mà sống?
Tôi lật mình trở lại nhìn lên gầm chiếc xe tự nhủ thế là hết rồi tôi ơi, nhưng có gì đỏ nhỏ xuống mắt cay xè…. mò mẫm ra mé ngoài rồi tôi cố trèo vào trong xe, yên vị trong cabin ở 1 vị trí cao hơn tôi mới nhìn rõ được cả chiến trường. Bọn rab bây giờ đã chiếm được toàn bộ và lùng sục khắp nơi, chúng ngáo nghiên đi lại cứ như chốn không người, xô đẩy nhau cấu víu nhau để tìm xác mà ăn tươi nuốt sống.
Tiếng súng nổ lên ngắt quản ở đâu đó khiến cho bọn rab ùa tới vây chặt lấy, giữa đêm tối tôi không biết được chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhớ lệnh khi nãy là rút về phía Bắc nên tôi định tìm cách ra đó nhưng tình hình quá căng thẳng, bọn rab ngổn ngang khắp nơi và đi lại lùng sục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khai-huyen/1371593/quyen-1-chuong-13-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.