Trời mưa tầm tã, chiếc xe thùng lạng lách qua mấy đống hổ lốn trên đường, vài anh em tuy mệt nhưng vẫn bận tay bận chân nhoài lên bắn dẹp mấy con rabs. Tôi đưa 2 bàn tay thô ráp lên mặt rồi gục xuống, mùi thuốc súng đặc quoánh trong khi mặt tôi thì ran rát vì bị văng mảnh bởi pháo xe tăng. Tôi miết ngón tay lên mặt, đau nhói, mãi mới gỡ ra được 1 mảnh kính vỡ cắm ở đó từ bao giờ.
Chúng tôi thắng trận, chí ít cũng đã vạch mặt được bọn chúng nhưng đó chưa phải là nước cờ cuối cùng. Nay mai chúng sẽ lắp đặt hệ thống kiểm soát mới và tiếp tục xâm chiếm miền nam trong khi chúng ta không có đủ nhân lực và vật lực để chống trả, chưa kể bọn rabs hung hẵng kia không giây phút nào thôi truy đuổi những người còn sống. Hòa bình và kết thúc đại họa vẫn còn là chuyện mơ hồ.
Hy vọng le lói còn lại là quyết định của Hội Đồng Bảo An LHQ, để ổn định trật tự thế giới họ cần tuyên chiến và mở các chiến dịch quân sự đấy lùi quân TQ, tiếp đó là tiêu trừ dịch bệnh nhưng những nước lớn như Nga,Mỹ, Úc và các nước Châu Âu khác cũng đang phải gánh chịu hậu quả nặng nề nên việc triển khai như trên với họ là không hề thuận lợi chút nào.
Với mọi người thành công của ngày hôm nay là thu thập được chứng cứ nhưng với tôi còn hơn thế nữa, đó là sống sót và giữ cho Sài Gòn không bị đánh boom. Với quân số hơn 2 sư đoàn thì tụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khai-huyen/1371591/quyen-1-chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.