Họ giao cho tôi một bài toán khó, bài toán mà ngay đến bản thân họ cũng không giải được. Không, thực tế là họ sẽ cố gắn làm việc đó dù có tôi hay không, đơn giản là với cái giá phải trả là bao nhiêu mà thôi, tôi chỉ là 1 vật nặng để khi họ đặt lên bàn cân thì cán cân sẽ cân bằng hơn chút it.
Trước hết tối nay tôi sẽ ra ngoài bắt vài con rabs cho Fisher và đồng nghiệp của anh ta, còn việc xuống căn hầm đó tôi cần phải suy nghĩ thêm. Ở ngoài ban công ngắm nhìn Sài gòn im lặng 1 cách thanh bình quả thật làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ dù công việc còn nhiều, từ trên cao thế này chẳng ai có thể biết được đây là thành phố chết, thành phố mà đến con chó cũng không có chỗ nương thân.
-Căng thẳng quá nhỉ? Giọng Mary vang lên ở đâu đó.
-Hey!
Tôi quay lại chào khi thấy cô ta đẩy cửa bước ra ngoài.
-Mary không nên ra đây! Tôi vẫn xưng tên 1 cách sến rện như thế vì tôi thấy chúng tôi vẫn chưa thân nhau cho lắm.
-Anh ra được tại sao em không ra được? Cô nàng đáp lửng lờ.
Tôi xoay người lại, khoanh tay dựa vào ban công nhìn cô nàng từ đầu đến đuôi rồi cười mỉm?
-Anh cười gì?
-Ah…thì buồn cười….Tôi đáp
-Anh có thôi đi không, làm người khác khó chịu đấy. Cái kiểu chảnh quen thuộc
-Ừ! em ra đây làm gì?
-Cũng như anh thôi, hít thở!
-Ừ….thật ra lúc này tôi không có hứng nói chuyện là mấy.
-Đáng lẽ anh không nên nhận lời cho chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khai-huyen/1371585/quyen-1-chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.