Thằng Tùy tay cầm dùi cui cùng 2 thằng trật tự từ trong phòng trực ban bước ra.
-Dạ mấy thằng ông nội này ý kiến sao không có cơm. Thằng Anh nuôi nhỏ nhẹ trả lời khác hẳng với cái kiếu bố đời mới nãy.
-Anh em chịu khó, lương thực khang hiếm, anh em trồng trọt cùng biết rồi …! Còn chú, chú múc thêm cho mỗi người 1 ít. Tùy nói lớn cho cả thảy những người ở đó cùng nghe
Thằng Anh nuôi nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, hắn cứ tưởng thằng Quang sẽ bị ăn dùi cui nhưng không ngờ thái độ của Tùy lại như vậy. Hắn quê độ cuối mặt rồi múc thêm súp cho Quang.
-Tiếp…!
Tôi bước lên, chẳng còn chỗ nào để trốn và ẩn mặt, tôi đưa tô. Thằng Tùy vẫn đứng đó, tay chắp sau đít. Hắn nhìn tôi và tôi cũng nhìn hắn, có lẽ hắn không nhận ra tôi, cái hôm tôi gặp hắn thì mặt mày tôi bê bết là máu và nát bương, hắn quay mặt qua chỗ khác rồi toan bước vào phòng. Tôi yên tâm cười cười bước đi.
-Anh kia!
Tôi giật mình.
-Đứng lại!
Thôi xong! nhưng chắc không sao, vì hắn đã nói thế kia thì không phải là người xấu. Tôi quay đầu lại đối mặt với hắn.
-Anh mới tới hả. Hắn lạnh lùng buông 1 câu.
-Vâng, em mới tới.
-Tên gì?
-Minh!
Hắn đưa tay lên, 1 thằng thuộc cấp nhanh chóng đưa cho hắn 1 cuốn sổ, hắn lật lật.
-Chưa có tên! thế là thế nào? hắn hỏi tên quản trại.
-Dạ anh Quân bên quân sự có ghi thông tin em rồi mà. Tôi đáp vội.
-Thằng này diện “theo dõi”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khai-huyen/1371581/quyen-1-chuong-9-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.