🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ellie nghĩ cô nên tự mình lái xe đến bệnh viện, nhưng Max không đồng ý. Anh sẽ không để cô ra khỏi tầm mắt mình cho đến khi biết được chuyện kinh khủng gì đã xảy ra. Lờ đi sự phản đối của cô, anh chộp lấy chùm chìa khóa, khóa lại các ổ khóa, và kéo cô tới xe anh.
“Em có thể sẽ phải phẫu thuật suốt đêm,” cô nói.
“Anh sẽ chờ và đưa em về nhà.”
“Nhưng có thể sẽ phải mất…”
“Anh sẽ chờ.”
Cô ngừng tranh luận. Khung quai hàm của anh đã cho thấy anh là người khó nhượng bộ. Cô chỉ cho anh đường tắt băng qua quốc lộ, và sau đó gọi cho Wendy, y tá phòng cấp cứu, để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Một vụ đâm xe khác trên I-70,” Wendy nói. “Chúng tôi đã đưa được mọi người ra. Bác sĩ Westfield muốn chị tới đây.”
“Tôi đang trên đường tới,” cô nói. “Tôi nghe nói đã có một vụ nổ súng.”
“Vâng, ngay bên trong cửa phòng cấp cứu. Bọn xã hội đen đang ngày càng trở nên dễ thích nghi hơn thì phải. Bọn chúng bắn nhau ngay ở nơi mà chúng biết là chúng có thể được cứu mới ghê. Chắc không lâu nữa chúng sẽ bắn nhau ngay trước cửa phòng giải phẫu luôn. Tiết giảm được khâu trung gian như xe cứu thương này, nhân viên y tế này. Chị biết không, Ellie, bây giờ phòng cấp cứu như là đang trong khu vực chiến sự ấy.”
“Tôi sẽ tới ngay thôi.”
Cô tắt điện thoại và quay sang Max để lặp lại những gì Wendy đã nói với cô. “Ngay cả với nhân viên an ninh, số vũ khí tịch thu được từ các tên xã hội đen mang vào bệnh viện cũng làm họ sốc đấy. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi một trong số những vũ khí này bị bỏ sót.”
“Bệnh viện nên siết chặt an ninh hơn nữa. Gấp ba lần bây giờ,” anh nói. “Cách duy nhất để kiểm soát nó.”
Cô đồng ý. “Ai gọi cho anh về vụ nổ súng vậy?”
“Ben.”
“Anh ấy ở bệnh viên trễ thế này à?”
“Cậu ta đã quay lại để kiểm tra Sean khi nghe nói có vụ bắn nhau trong bệnh viện. Cậu ta đã tới đó. Bọn anh cần phải tìm ra chuyện gì đang xảy ra, để chắc chắn Sean không phải là mục tiêu. Bọn anh cũng đã cử một đặc vụ trông chừng cậu ấy.”
“Có phải anh nghĩ Landrys đã cho ai đó…”
“An toàn tốt hơn là hối hận.”
Max vào bệnh viện trên hai bánh xe và thắng rít lên ngay sát cửa phòng cấp cứu.”
“Nếu không tìm thấy anh ở tầng phẫu thuật, thì hãy tìm trong phòng của Sean nhé,” anh nói với cô.
Phòng cấp cứu trông giống như cảnh một bộ phim về thảm họa. Mỗi buồng đều đã chật kín người. Các bác sĩ và y tá bận rộn chăm sóc cho từng nạn nhân của vụ tai nạn xe. Lẫn trong đó là một vài thành viên băng đảng, một số bị còng tay vào thành băng ca, cũng đang chờ để được xử lý những vết thương của chúng. Cảnh sát có mặt quanh khu vực đó.
Hầu hết nạn nhân của vụ tai nạn đều còn bàng hoàng và lặng lẽ, nhưng bọn giang hồ thì không dễ chịu như vậy. Một số la hét đòi thuốc trong khi số khác thì chửi thề tục tĩu và đe dọa vì đã không được quan tâm ưu ái. Ồn ào và hỗn loạn.
Ben đang chờ ngay bên trong cánh cửa. “Như nhà thương điên.”
Anh ta nói đúng. Họ la hét để được lắng nghe.
Ellie nhận ra mình đang cầm cái điện thoại và không có ví hay túi để bỏ nó vào. Không một chút suy nghĩ về cái điều mình đang làm, cô đưa nó cho Max. Anh đã có chìa khóa của cô. Giờ anh cũng có luôn điện thoại của cô.
Max và Ben ở ngay phía sau cô khi cô tiến tới các băng ca và các xe cấp thuốc.
“Sean thế nào?” Max hỏi ngay lập tức.
“Cậu ta ổn. Có người ở cùng với cậu ta bây giờ.”
“Vụ bắn nhau này là sao?”
“Từ cái mà tôi tìm hiểu, một cảnh sát tân binh được cắt cử ở cửa phòng cấp cứu. Một tên bước vào, và khi áo khoác của tên đó hất lên, cảnh sát đã nhìn thấy một khẩu súng. Viên cảnh sát nọ rút súng ra và bảo gã nọ bỏ súng xuống, nhưng tên đó đã bước lại gần anh ta. Viên cảnh sát không còn lựa chọn nào khác là nổ súng, bắn vào ngực gã nọ. Có đủ các nhân chứng để chứng minh đó là sự tự vệ. Các bác sĩ đã cố gắng cứu tay súng nọ, nhưng đã quá muộn. Cảnh sát cho rằng đang có một cuộc chiến băng đảng diễn ra.”
Ellie nghe thấy. “Có vẻ như luôn là thế,” cô nói.
“Một trong số các sĩ quan nói với tôi tối nay thực tế đã có một vài cuộc tắm máu ở một số nhà kho bỏ hoang. Một cuộc phục kích,” anh thêm vào. “Hai người chết, sáu bị thương. Hầu hết đều cho rằng tay súng nọ ở đây để trả thù, nhưng một vài người mà tôi đã nói chuyện nói rằng hắn ta không giống bọn găng tơ kia.”
“Không có giấy tờ gì sao?” Max hỏi.
“Không,” Ben trả lời. “Có lẽ không phải là một ý tệ để chúng ta theo dõi vụ này.”
“Chúng tôi thường không nhìn thấy đám đông này cho tới giữa đêm,” Ellie nhận xét khi cô đẩy một băng ca sang một bên để họ có thể đi qua.
Max để ý thấy cô lờ đi tiếng la hét và những tiếng chửi rủa thô tục hét vào cô từ các băng ca. Một tên đầu trọc hét lên một câu gì đó tục tĩu làm Max muốn túm lấy cổ hắn, nhưng Ellie dường như chẳng có một chút bị tác động nào dù nhỏ nhất.
“Này, chờ đã, Ellie,” Ben nói. “Cô đi qua thang máy rồi kìa.”
“Chúng tôi sẽ đi thang bộ,” Max nói với anh ta.
“Được rồi,” anh ta nói, không hiểu nổi tại sao có người phải đi cầu thang lên tới 3 tầng lầu khi mà các thang máy hoàn toàn sử dụng được chỉ cách vài bước chân.
Max leo lên cầu thang phía trước họ và mở cánh cửa lên tầng bốn. Với một cái gật đầu, Ellie chạy vào phòng thay quần áo để thay đồ phòng mổ. Một người đàn ông tầm 70 tuổi đang chờ cô trên bàn mổ. Xe ông ấy đã bị kẹt giữa một chiếc bán tải và một chiếc xe thùng hàng đang chạy trên quốc lộ, làm ông bị dập một quả thận. Cô sẽ phải mất vài giờ để hoàn thành việc cắt bỏ quả thận.
Cô không gặp Max cho đến gần một giờ sáng. Như anh đã nói, anh đã ở trong phòng của Sean. Anh đang nằm dài trên ghế xem một kênh tin tức. m thanh nhỏ đến nỗi cô không biết anh có nghe thấy gì không. Ben cũng ở đó. Nghe như thể đang ngủ trên một cái ghế khác cạnh giường. Có một đặc vụ đang ngồi trên một cái ghế ở cửa phòng Sean.
Ben tỉnh lại khi cô lướt qua anh. Giật mình, anh nhảy lên, rồi nhận ra mình đang ở đâu, nên đã bước lùi lại để Ellie có thể tới chỗ Sean.
Anh vừa nói vừa ngáp, “Ngủ ngon nhé,” rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ellie đã thay đồ trở lại. Vì cũng đã đến phòng anh, cô quyết định kiểm tra vết mổ của Sean. Cô xỏ vào đôi găng tay và nhẹ nhàng kéo áo bệnh viện xuống. Sean vẫn ngủ trong khi cô kiểm tra. Khi cô quay lại, Max đang chờ cô bên cửa. Tóc anh bù xù, và cô thấy anh trông vô cùng gợi cảm.
Liệu có ai quá mệt để “quan hệ” không? Cô dù đã mệt chết đi được trên chân của mình, nhưng vẫn đang muốn. Cũng may là anh không phải là người có thể đọc được suy nghĩ.
Khi họ đi xuống hành lang, anh nhận xét, “Giờ đã nửa đêm rồi mà sao trông em vẫn tươi tỉnh quá vậy?”
Cô liếc nhìn mình trong gương khi đang thay đồ, và cô biết mình trông như quỷ. “Anh chắc cần mắt kính rồi đấy.”
Anh mỉm cười. “Không cần.”
Họ chậm rãi đi xuống cầu thang. Ellie thường chạy khắp nơi, nhưng cô không để ý là mình đang bước từ từ. Sự thật là, cô đang chiến đấu với thôi thúc để dựa vào anh.
“Giờ thì thế nào?” cô hỏi.
“Anh sẽ đưa em về nhà,” anh trả lời.
“Ý em là với vụ Landry.”
“Ngày mai – hay nói đúng hơn là hôm nay – sau khi em đã ngủ, em sẽ cần phải đến đồn cảnh sát và xem một số bức hình. Đặc vụ Hughes sẽ ở đó.”
“Còn anh?”
“Ben và anh sẽ làm một số thủ tục giấy tờ, và sau đó sẽ bay trở lại Honolulu.”
Tất cả các suy nghĩ lột đồ anh ra và có một đêm mê mẩn đã đột ngột dừng lại. Đó sẽ là một đêm tuyệt vời, cô biết, nhưng sẽ chỉ là một đêm. Tình dục tiêu khiển…không dành cho cô. Cô không phải là người “sành điệu” và “từng trải” với việc quan hệ với một người đàn ông và quên ngay anh ta sáng hôm sau. Max sẽ vui vẻ rời đi, và cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, vì vậy tốt nhất là họ nên nói lời tạm biệt và đi theo con đường riêng của mình.
Quyết định xong, cô thấy dễ chịu.
Điện thoại của Max reo. Ben gọi.
“Tôi nghĩ cậu đang trên đường trở về khách sạn rồi chứ,” Max nói.
“Tôi đang ở phòng cấp cứu,” Ben nói. “Chúng ta có một trường hợp ở đây. Một sĩ quan cảnh sát yêu cầu ai đó giúp một đứa trẻ, và tôi đã đề nghị cậu. Cậu ghé qua được không?”
“Ừ, cũng được.”
Khi Ellie và Max băng qua khu vực cấp cứu, họ thấy nó khá yên tĩnh so với cảnh trước đó. Các hành lang đã thoáng người, và họ không phải đi zíc zắc quanh các băng ca.
Sau đó họ rẽ vào góc phòng và nhìn thấy Ben. Anh đang đứng trước một cánh cửa với đôi tay khoanh lại, không cho vào cũng như ra. Có một cảnh sát trẻ, một người đàn ông trung niên, và phụ tá của bệnh viện đang đứng phía trước tranh luận với anh. Người phụ tá với một chùm chìa khóa và muốn Ben tránh ra để anh có thể mở khóa cửa. Ben không nhúc nhích.
“Tránh ra và tôi sẽ chỉ cần bắn vào cái ổ khóa đó,” người đàn ông lớn tuổi đề nghị. Ông ta rút ra một khẩu súng lục nhỏ từ trong túi của mình. “Tránh ra ngay. Tôi sẽ-“
Ben phản ứng với tốc độ tia chớp. Trước khi người đàn ông có thể chớp mắt, anh đã tước được khẩu súng. Anh đưa nó cho viên cảnh sát.
Viên cảnh sát nhìn trừng trừng vào người đàn ông. “Làm thế nào ông vào được bệnh viện với khẩu súng đó hả, Gorman? Và ông đang làm cái gì thế này? Ông là một nhân viên xã hội mà – trong đó là một kẻ tội nghiệp. Ông chắc là phải tìm một công việc khác thôi.”
“Tôi có giấy phép để mang nó,” Gorman khoe khoang. “Tôi làm việc ở một nơi bất hảo của thị trấn. Tôi cần được bảo vệ. Giờ thì trả súng tôi đây.”
“An ninh ở đây như khỉ ấy,” viên cảnh sát thì thầm với Ben.
“Tôi muốn nhìn thấy giấy phép của ông,” Ben yêu cầu.
“Nó ở trong ngăn kéo găng tay của tôi ấy.”
“Chuyện gì vậy?” Max hỏi.
Ben hất đầu phía người nhân viên xã hội và nói, “Những chuyện không kiểm soát được.”
“Sao? Vấn đề gì?”
Ellie biết Gorman. Ông ta là người tầm thường và thích dùng tay chân.
Gorman bắt đầu giải thích, nhưng Max giơ tay lên, gật đầu với viên cảnh sát, và nói, “Cậu kể cho tôi.”
“Một cậu bé bị Gorman kéo ra khỏi phòng cấp cứu.”
“Tôi là một nhân viên xã hội. Tôi có quyền-“ Gorman bắt đầu. Ông ta nhanh chóng ngậm miệng lại khi nhìn thấy vẻ tối sầm của Max.
Max đọc tên nhân viên cảnh sát và nói, “Tiếp đi, cảnh sát Lane.”
“Cậu bé hét lên trong khi Gorman lôi nó,” anh ta nói tiếp. “Còn người phụ tá kia,” anh tiếp tục với cái hất đầu về phía người thanh niên trẻ nắm chùm chìa khóa, “thì nắm cánh tay khác của cậu bé. Họ làm đau nó.”
“Tôi bị buộc phải dùng vũ lực,” Gorman bào chữa.
“Ông ấy bảo tôi tóm lấy nó,” người phụ tá nói.
“Dù sao thì,” người cảnh sát lớn tiếng nói để bắt những người kia im lặng, “cậu bé đã thoát được. Nó chạy qua một phòng khám đang mở nơi có một bác sĩ đang khâu cho một bệnh nhân, và nó đã tóm lấy một con dao mổ. Nó đã tự nhốt mình trong căn phòng đó.”
“Cậu bé mấy tuổi?”
“Chín hay mười.”
Trời. “Và ông muốn rút súng ra với thằng bé đó hả?” Max lặng lẽ hỏi nhân viên xã hội nọ.
Gorman chùn lại trước sự giận dữ trong mắt Max. Ông ta lùi một bước và quyết định quát tháo ầm ỉ.
“Tôi sẽ bắt thằng nhóc này ra. Nó kháng cự và chống trả lại tôi…”
Quay sang người phụ tá, Max nói, “Mở cửa ra và đừng đi đâu đấy. Tôi và anh chưa xong chuyện đâu.”
Đôi tay của người trợ lý run run khi thử tới chìa thứ ba mới mở được cánh cửa ra. Anh ta vội vã bước lùi lại.
“Cảnh sát Lane, hãy đưa hai người này vào phòng đợi và chờ tôi,” Max ra lệnh. Anh quay sang Ellie. “Tôi sẽ không lâu đâu.”
Anh bước vào căn phòng và lặng lẽ đóng cửa lại.
Ellie đi đến phòng điều hành y tá để tìm hiểu nhân thân cậu bé. Cô biết y tá của ca trực. Tên cô ấy là Mary, và cô là mộtngười phụ nữ đứng tuổi ngọt ngào ăn chay trường.
“Chị có thể cho em biết về-“
“Về cậu bé dễ thương mà Gorman khủng bố phải không?”
Ellie gật đầu. Mary tiến gần hơn tới quầy để không bị nghe lỏm được.
“Tôi không biết ai đã gọi cho đội xã hội. Cậu bé đó và anh trai bị một tai nạn xe. Cậu anh trai thì vừa mới được phẫu thuật xong. Gãy chân,” cô ấy giải thích. “Cậu em cũng có vài vết rách xước, nhưng đã được kiểm tra tất cả đều ổn. Cậu ấy nói người dì sẽ đến đón, nhưng bà ấy sẽ không ở đây cho đến ngày mai. Đó là tất cả những gì cậu bé nói. Sau đó Gorman nhảy vào. Tôi tính gọi cho bảo vệ, nhưng sau đó cảnh sát Lane vào ca và cậu ta đã giúp đỡ.”
Ben gặp Ellie ở quầy. Anh có thể nhìn thấy cô đang lo lắng. Cô liếc về phía cánh cửa.
“Không sao đâu,” anh nói. “Max biết sẽ phải làm gì mà. Cậu bé chín tuổi với một con dao mổ sẽ không là vấn đề gì với cậu ta đâu. Cậu ấy đã trải qua nhiều tình huống phức tạp hơn nhiều.”
Tin này không làm cô dễ chịu hơn. “Sao anh hay Cảnh sát Lane không vào trong? Sao phải kêu Max?”
“Bởi vì cậu ấy xử lý tình huống như thế này tốt hơn là tôi. Cậu ấy biết những gì đang xảy ra bên trong đầu cậu nhóc ấy. Max có thể giúp cậu bé, và sớm thôi cậu bé sẽ biết mình có thể tin anh ấy.” Anh tiếp tục, “Đã có trường hợp giống thế này cách đây một năm. Một ông chú đã coi đứa cháu mình như cái bao đấm bốc, và một ngày thằng bé thấy vậy là đủ. Nó đã lấy súng của ông chú và muốn giết ông ta. Hai người họ bị khóa trong phòng ngủ của thằng bé. Tôi còn nhớ các bức tường màu xanh lá, và những bức poster siêu nhân dán khắp nơi.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Hết cách, nên cậu bé đã chĩa súng vào ông chú của mình. Phải mất một lúc thuyết phục thằng bé mới để cho Max vào. Cậu ấy phát hiện ra người chú này đã cố xâm hại tình dục thằng bé, bởi nên thằng bé mới dùng tới súng. Max hiểu thằng bé muốn ông chú của mình phải trả giá, vì thế cậu ấy đã miêu tả chi tiết chuyện gì xảy ra với ông chú đó khi ông ta bị bắt vào tù. Chuyện đó thì còn khá lâu nữa mới xảy ra, nhưng nó đã xoa dịu được thằng bé, và nó đã đưa Max khẩu súng.”
“Ông chú nọ bắt đầu la hét thằng nhỏ sau đó, vì thế Max đã bước tới và đập cho ông ta một trận. Lúc tôi tới nơi để còng ông ta đi, kẻ khốn kiếp đó đang đi đi lại lại và khóc sưng cả mắt. Tôi đoán điều Max nói với đứa trẻ đó đã làm ông ta sợ. Đồ khốn,” anh thêm vào, gần như là một lời giải thích.
“Chuyện gì xảy ra nếu cậu bé đó chỉa khẩu súng vào Max?”
“Cậu ấy đã chuẩn bị cho điều đó. Cậu ấy biết cách để xử lý những tình huống như thế này.”
Ellie vẫn nhìn vào cánh cửa đóng. “Mấy con dao mổ sắc lắm,” cô nói, “Nếu thằng bé cắt trúng động mạch hoặc-“
“Max sẽ không để thằng nhóc làm bị thương anh ấy đâu.”
Và anh đã đúng. Cánh cửa mở ra và Max bước ra. Anh để một bàn tay lên vai của cậu bé, đang ép sát người vào anh, còn tay kia thì cầm con dao mổ.
Cậu bé trông còn nhỏ hơn tuổi chín, hay mười, Ellie nghĩ, và trông nó rất hoảng loạn. Cô muốn tìm Gorman và đấm ông ta một cái. Khi cô bước về phía họ, đôi mắt đứa trẻ mở to ra và nó thụt lùi lại sau lưng Max.
Max nhìn xuống và nói, “Không sao đâu. Chị ấy đi với anh. Để chị ấy nhìn qua cánh tay em nhé, được không? Sau đó anh chị sẽ tìm cho em một số đồ ăn và một cái giường. Em sẽ ở đây tối nay.”
Cậu bé tên là Kyle, và cả hai cánh tay của nó đều hằn lên những vết đỏ do bị kéo giật. Max nâng nó lên một cái bàn khám.
Khi Kyle nhìn thấy Ellie đeo găng tay vào, liền nói, “Không tiêm đâu ạ.”
“Ừ không tiêm,” cô đồng ý. “Chị chỉ muốn khám qua em thôi.”
Cô giúp nó kéo áo thun ra.
“Bác sĩ kia nói cái dây đai an toàn đã cứu em,” Kyle thì thầm. “Thấy không? Có vết bầm tím chỗ nó giữ em lại. Em đã ngồi ở ghế sau.”
Ellie quan tâm nhiều hơn ở vai trái và hai cánh tay của cậu bé. Chỗ da bị đỏ bầm từ cổ tay đến khuỷu tay, cổ tay trái bị bong gân. Còn tay phải thì không tệ lắm.
“Ba mẹ em đâu, Kyle?” Ellie hỏi.
“Mẹ em chết rồi, em không biết ba là ai,” cậu trả lời.
“Vậy có người thân nào không?”
“Chỉ có anh trai em. Em sống với anh ấy. Dì em sống ở Chicago, dì nói sẽ tới đây vào ngày mai và sẽ đón em.”
Ellie nhìn Max. “Em sẽ bảo lãnh cho cậu bé,” cô nói.
“Nghĩa là sao ạ?” Kyle hỏi với một cái nhìn bấn loạn trong mắt cậu.
“Nghĩa là em sẽ được ngủ ở đây tối nay.”
“Với anh trai em ạ?”
“Khi nào anh trai em hồi phục, chị sẽ bảo đảm cậu ấy cũng sẽ được ở cùng tầng này với em. Được chưa?” Ellie hỏi.
“Vậy còn cái ông đó thì sao ạ? Ông ấy nói sẽ bỏ em vào tù.”
“Anh sẽ “lo” ông ấy, như đã hứa,” Max nói.
“Em xin lỗi vì đã lấy con dao đó. Em nghĩ họ sẽ để em một mình nếu em có thể dọa họ sợ.”
Ellie trở lại phòng điều dưỡng để bắt đầu thủ tục bảo lãnh. Cô gọi cho viên cảnh sát và giải thích rằng người phụ tá đó được bệnh viện thuê làm việc, đã gây ra vài thương tổn cho đứa trẻ đó nên có khả năng sẽ bị kiện. Vì cô là bác sĩ bảo lãnh, nên cô sẽ xác định khi nào thằng bé đó có thể xuất viện. Khi thủ tục hoàn tất thì Kyle đã ngủ say.
“Cổ tay thằng bé bị bong gân nặng,” cô nói với Max. “Em ngạc nhiên vì Gorman đã chưa kéo đứt cánh tay nó ra luôn. Nó cũng cần phải được chườm đá trên vai.”
Cô chờ ở phòng điều dưỡng trong khi Max và Ben vào phòng chờ để để nói chuyện với Gorman và người phụ tá.
Cô nghe viên cảnh sát Lane nói lớn tiếng, “Hai người có quyền giữ im lặng…” Cô không thể nghe phần còn lại bởi giọngGorman la hét.
Một phút sau Max trở lại với cô. “Em sẵn sàng chưa?”
Cô quay lại người y tá. “Cám ơn chị, Mary.”
“Đừng lo. Tôi biết nhân viên trực đêm ở tầng ba. Họ sẽ xem chừng cậu bé,” Mary bảo đảm.
Gật đầu, Ellie theo Max bước ra trời đêm. Ben nói chúc ngủ ngon khi bước đến chiếc xe hơi của mình.
“Anh làm thế nào để Kyle bình tĩnh lại vậy?” cô hỏi.
“Anh không nói gì cả. Anh chỉ để cậu ta nói. Thằng bé tội nghiệp đã bị dọa cho sợ phát khiếp. Khi nó đã sẵn sàng để nghe anh nói, anh hứa với nó là sẽ không ai nhốt nó lại và anh sẽ bắt cái ông nhân viên xã hội đó tránh xa nó ra.”
“Thằng bé rõ ràng là đã tin anh. Anh là người tốt với nó.”
Họ bước tới chiếc xe, và Max mở cửa. “Em sẽ khám cho nó vào buổi sáng chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, em sẽ chắc chắn có người ở cùng với nó cho đến khi dì nó tới. Anh không cần phải lo lắng.”
“Có em trông chừng thì anh yên tâm rồi.”
Ellie bước vào ghế hành khách, cài dây an toàn, và nhắm mắt. Khi xe còn chưa ra khỏi bãi đỗ, Ellie đã ngủ. Nếu Max không nhìn thấy, chắc anh sẽ không tin được. Cô ngủ say, hơi thở sâu cho thấy cô đã thực sự chìm vào giấc ngủ. Vừa lái xe, anh vừa nghĩ về cô. Cô là người phụ nữ đã từng bị quấy rối, dù vậy cô đã cảm thấy an toàn với anh. Cô ấy sẽ không cho phép mình ngủ nếu không cảm thấy an toàn.
Anh nhớ tuyến đường mà cô đã chỉ cho anh, và không mất thời gian để trở lại nhà cô. Anh đậu xe trước tòa nhà của cô, tắt máy, sau đó mở dây an toàn của anh và của cô.
“Dậy nào, em yêu. Em cần phải vào giường ngủ.”
Khi anh chạm vào cánh tay cô thì cô tỉnh giấc. “Anh không cần phải đi vào với em đâu.”
“Có, anh sẽ vào.”
Khi anh mở cửa xe cô ra, anh nắm lấy tay cô.
Không ai nói với ai tiếng nào cho đến khi bước vào bên trong căn hộ của cô. Anh kiểm tra nhanh, rút cái điện thoại của cô ra khỏi túi áo anh, và đưa nó cho cô. Sau đó anh cúi xuống và hôn cô. Cô ngả người vào anh và đó là tất cả sự cho phép mà anh cần. Anh choàng cánh tay mình quanh cô và hôn sâu hơn. Cô đáp lại và dùng lưỡi lèo lái anh như anh đang lèo lái cô.
Chỉ vài cái hôn thì đâu có hại gì…những nụ hôn chia tay…cô nghĩ, khi đưa tay choàng quanh cổ anh.
Max lùi lại, nhìn vào mắt cô, với một tiếng gầm gừ nhỏ, anh hôn cô lần nữa. Anh yêu hương vị của cô, như đường và bạc hà, và cảm thấy cơ thể mềm mại, gợi cảm của cô ép vào bên anh. Anh cũng yêu cách cô đáp trả lại anh.
Làm thế nào anh có thể kháng cự lại cô? Những nụ hôn nóng bỏng, ướt át, hoàn toàn kích động, và khi Max nhận thấy mình đã mất kiểm soát, anh không muốn dừng lại, anh ép buộc bản thân mình phải kết thúc. Nhưng anh dường như không thể rời khỏi cô. Vẫn ôm chặt cô bên mình, anh hít mấy hơi thở sâu, run run, cố gắng để vẻ bề ngoài trông có kiểm soát. Anh biết là mình không nên bắt đầu chuyện này. Anh nên rời khỏi cô và đi ra cửa. Phải, đó là điều anh nên làm. Ellie khong phải là một cô gái thuộc loại tình một đêm. Cô ấy cũng không phải loại buông thả hay loại thích “qua đường” rồi thôi, như mấy gã trong văn phòng gọi những người tình một đêm của họ.
Hãy bước đi và ra khỏi cửa. Anh ra lệnh âm thầm nhưng vẫn không động đậy. Anh sao thế này? Ellie đang hôn vào mạch đập nơi cổ anh, làm tim anh tăng tốc. Cô hôn vào một bên cổ anh, sau đó chuyển đến tai. Miệng cô mềm mại áp lên da anh, và lưỡi cô đang làm anh run rẩy.
Anh siết chặt cô vào mình. “Chúng ta cần phải dừng chuyện này lại,” anh bắt đầu, nhận thấy lời nói đang mâu thuẫn với hành động, vì anh không thể để mình rời khỏi cô.
“Em biết,” cô thì thầm, hôn anh lần nữa.
“Anh sẽ trở lại Honolulu, và anh không muốn…” Anh đã rơi mất điều định nói, và tất cả những điều anh có thể làm là hôn cô.
“Anh không muốn gì cơ?” cô hoi. Những ngón tay cô luồn vào tóc anh khi cô nghiêng người để hôn lên quai hàm anh.
Anh phải suy nghĩ mất vài giây cho câu hỏi đó mới trả lời được, “Làm tổn thương em. Phải, là thế. Sex chỉ một đêm, mai phải chia tay, anh không nghĩ em có thể chịu được chuyện này.”
Sự thật là, anh cũng không chắc liệu mình có thể chịu được hay không. Ellie thật sự là khó mà rời khỏi, gần như là không thể. Anh không thắc mắc tại sao mình cảm thấy như vậy, chỉ biết đó là cảm nhận từ trái tim. Cô ấy rất khác những người phụ nữ mà anh từng biết. Cô ấy sẽ không dễ bị quên.
“Ellie, thật dễ dàng để anh đưa em vào giường…” anh bắt đầu.
Dễ? Cô cảm thấy xương sống mình cứng lại. Một vài giây trôi qua trước khi sự thật công kích. Anh đang nói sự thật. Thật dễ dàng đối với anh, cũng như đối với cô để có anh trên giường. Không phải cô đã nghĩ đó là một ý tưởng tồi rồi sao?
Cô lướt qua quai hàm anh khi nói, “Và rồi em sẽ bị tổn thương?”
“Ừ.” Giọng anh run run. “Anh nghĩ em sẽ thế.”
Ellie lùi lại. “Anh đúng,” cô nói với một tiếng thở dài. “Anh cần một phụ nữ nhiều kinh nghiệm hơn, một ai đó biết mình đang làm gì.” Trời ạ, anh ta kiêu ngạo, nhưng mà gợi cảm kinh khủng. Phải rất kiềm chế mình để không ném mình vào vòng tay anh lần nữa, rồi cô ra mở cửa. “Chúc chuyến bay về nhà tốt lành.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.