“Ông trời của ta a, ông trời của ta a.” Đồ thị gàokhóc, gắt gao ôm Lục Kiến Lập, càng không ngừng kêu: “Đòi mạng, đòi mạng a.”Lục Kiến Lập mặt như giấy vàng, thở phì phò nhẹ nhàng chụp tay nàng: “Đừng sợ,đừng sợ.” Lại phi thường miễn cưỡng hướng Nghị Lang cười cười.
Nghị Lang dính sát vào trong lòng Lâm Cẩn Dung, tò mòmà lo lắng nhìn Đồ thị cùng Lục Kiến Lập, lại ngửa đầu nhìn về phía Lâm CẩnDung, thấp giọng gọi: “Nương……”
“Hư……” Lâm Cẩn Dung cố gắng ôm chặt hắn bảo trì cânbằng, xe ngựa quá mức xóc nảy, nàng cảm thấy ruột gan nàng giống như bị chặtđứt, không, giống như bị rối loạn kết chặt vào nhau, lại bị dùng sức túm sanghai bên, vô cùng đau đớn. Đậu Nhi nghiêng lại đây, một tay dựa vào thành xe,một tay gắt gao giúp nàng nâng Nghị Lang, Lâm Cẩn Dung cảm kích nhìn Đậu Nhi,Đậu Nhi lại chỉ nhìn nàng nhẹ nhàng cười.
Phố phía sau này không lớn, ngày thường đa phần là hạnhân đã thành gia lập thất của Lục gia, trong đó có người bỏ trốn theo bọn họ,cũng có người tránh ở trong nhà không chịu đi ra, lúc này có vẻ phá lệ lạnhlùng, bởi vậy mọi người cũng càng có thể phân rõ xe ngựa nhà mình cùng thanh âmtừ phía sau truyền đến, cảm giác này giống như có thứ gì nện vào tim, làm chongười ta sợ hãi đòi mạng trước tiếng bước chân cùng tiếng gầm gừ khủng bố:“Đứng lại!”
“Người đâu mau tới.”
“Bên này có người bỏ chạy”
“Tiền tài đều ở trên xe”
Thậm chí còn có người kêu: “Các huynh đệ phía trước,những người này ăn thịt cốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408054/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.