Lục Giam gọi đám người Anh Đào vào thắp sáng đèn, mangđồ ăn lên. Trước đem Nghị Lang giao cho Đậu Nhi cùng Phan thị, đuổi bớt hạnhân, tiếp đó Lâm Cẩn Dung đưa qua canh, hắn cố gắng khiến ngữ khí có vẻ bìnhthản chút: “Khi ta ở Thái Minh phủ bên kia nghe nói Tiềm châu lại đã xảy ra dânloạn. Ta và bằng hữu ở Thái Minh phủ đã tính toán, trong vài năm nay, ước chừngcó hơn hai mươi châu lần lượt phát sinh dân loạn, bạo động thì hơn mười người,tầm trung thì mấy trăm người, lớn thì hơn một ngàn, khắp nơi nổi dậy như ong,giết chết Tuần kiểm, Huyện úy ước chừng có năm sáu người.”
Lâm Cẩn Dung cúi đầu và một ngụm cơm: “Không biết thếđạo là làm sao vậy.”
Lục Giam thở dài, nhẹ giọng nói: “Ta từ bến tàu VõNghĩa lại đây, hóa ra người dưới núi, hơn phân nửa đều chạy lên núi. Đạo phỉhoành hành, người đi đường kết bạn mà đi, căn bản không dám độc thân đi đường,ngay cả ban ngày cũng có người cướp bóc, ở phụ cận bến tàu Võ Nghĩa có một nhà,trước đó vài ngày kho lúa bị người ta cướp sạch, ngay cả một hạt lương thựccũng không còn thừa lại, phòng ở thì bị đốt, người bị giết, một nhà già trẻkhóc rất thê thảm.”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Cho nên, Bìnhchâu bên này là chuyện sớm hay muộn thôi…… phải tiễn bước Nghị Lang. Ngườitrong nhà cũng nên khuyên.” Nàng không dùng từ ngữ đại khái, mà là dùng ngữ khíkhẳng định.
Lục Giam nhìn chằm chằm ánh nến lay động thấp giọngnói: “Bọn họ sẽ không tin. Hôm nay ta đã thử ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408051/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.