Mùa đông này khô hạn, cây hoa đào kia cũng vì nguyênnhân này mà héo hon vài phần, ngược lại càng khiến vài nhánh lộc xanh có vẻtươi mát kiều diễm. Lâm Cẩn Dung đứng ở dưới hành lang, đưa tay ném một nắm hạtđậu được sao về phía Lục Giam đang ngắm hoa: “Chàng để ý chút đi, còn có nhàntâm ngắm hoa. Nghe nói có một vị đại học sĩ, để tang mẫu thân, viết thơ ngắmhoa mà đã bị định tội a.”
Lục Giam mỉm cười quay đầu: “Ta từ trước đến nay khônghay làm thơ.” Yên lặng đánh giá Lâm Cẩn Dung vẻ mặt tươi cười: “Bất quá thật racó thể làm một bài từ.”
Hoa nở đầy cành, hắn một thân quần áo trắng tinh, tươicười so với hoa còn đẹp hơn vài phần. Lâm Cẩn Dung tim đập nhanh, khẽ cười nói:“Thiếp thân thay lang quân mài mực trải giấy?”
Lục Giam cười: “Được.”
Hai người đang định đi vào bên trong, đã thấy Anh Đàocầm theo thực hộp tiến vào, sắc mặt tái nhợt nói: “Nhị gia, thiếu phu nhân,Trường An đã trở lại.”
Hai người không có lúc nào là không vướng bận về LụcLuân, giờ phút này đột nhiên nghe được tin tức của hắn, đều có chút phấn chấn,lại nhìn biểu tình của Anh Đào, ẩn ẩn cảm thấy sợ hãi. Lâm Cẩn Dung hơi nhếchmôi, nghe được Anh Đào ở bên tai nói: “…… Mang về một cái cái bình…… Nhị lãogia không cho vào cửa, nói hắn đã không còn là con cháu của Lục gia, Nhị phunhân đã chết ngất rồi.”
Rốt cuộc vẫn không thể trốn tránh được sao? Lâm CẩnDung thẳng tắp nhìn cành đào đang nở rộ kia, hoa là cực mĩ, nhưng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408018/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.