Chính là lặng im một lát, Lục Kiến Tân đột nhiên pháttác! Hắn trợn mắt nhìn Tống thị tránh ở phía sau lão thái thái, lớn tiếng tráchmắng: “Tống thị! Có thê tử, nhi tức, đệ muội, mẫu thân như ngươi sao? Ngươi đứchạnh bại hoại, không xứng làm nhi tức của Lục gia!”
Tống thị hiểu được người mà giờ phút này bản thân đốimặt không phải là Lục lão ông, Lục lão ông có quyền uy, sẽ uy hiếp nàng, nhưngcũng sẽ vì nàng sinh dưỡng vài hài tử mà lo lắng, thủ hạ lưu tình. Lục Kiến Tânlại không giống như thế, hắn chỉ sợ không tìm thấy cơ hội vứt bọn họ vào trongvũng bùn. Lục Kiến Trung tự thân khó bảo toàn, không thể trông cậy, nàng quyếtđịnh thật nhanh, quỳ gối trước mặt Lục lão phu nhân khóc cầu: “Lão thái thái,không phải con cố ý. Đại tẩu ngăn ở trên đường, không cho con đi qua, con lolắng huynh đệ bọn họ sẽ bất hoà, khiến người ta chê cười, cho nên bất đắc dĩmới làm vậy, nhưng thực sự không phải cố ý. Nếu Đại tẩu bị ngã đau, con nguyệný đền bù cho nàng.”
Lục Kiến Tân cười lạnh: “Ngã hỏng rồi có thể đền bùsao? Nhị đệ muội cũng thật biết nói đùa. Ngươi định bồi thường bạc? Hay là chặtđứt tay để đền một bàn tay cho nàng?”
Tống thị kinh hoảng ôm lấy đầu gối lão thái thái, thêthảm khóc cầu: “Lão thái thái, con nguyện ý đi cầu tình Đại tẩu, hầu hạ lúcnàng bị thương. Chỉ cầu người cho con một cơ hội, người còn nhớ rõ không? Nămđó, người bị bệnh, con hầu hạ người, người đã từng nói qua, con là hài tử ngoanngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408011/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.