Lâm Cẩn Dung đoán đúng, chỉ trong chốc lát, bên ngoàiồn ào náo động tản đi, còn có người đến thỉnh nàng: “Thỉnh Nhị thiếu phu nhânđến chính đường.”
Anh Đào theo lời đáp: “Nhị thiếu phu nhân bị bệnh, sợlà sẽ lây bệnh cho các trưởng bối, không dám đi loạn.”
Người nọ cũng vẫn cố chấp: “Đại lão gia nói, nếu Nhịthiếu phu nhân còn đi lại được thì nên qua đó.” Trên thực tế nhất định so vớicâu này càng khó nghe hơn, nói ngắn lại một câu, chỉ cần nàng chưa chết, nàngphải đến.
Lâm Cẩn Dung không khỏi ở phòng trong nói thầm, LụcKiến Tân quả nhiên coi nàng là cái đinh trong mắt, nghe nói nàng bệnh cũng muốnép buộc nàng như thế. Ngẫm nghĩ lại, đoán ước chừng là Lâm Ngọc Trân không tới,Lục Kiến Tân khó chịu, lấy nàng để phát hỏa. Thần tiên đánh nhau, là tao ươngcủa tiểu quỷ, nàng cũng chỉ hữu khí vô lực đáp một tiếng: “Thỉnh ma ma hồi bẩmĐại lão gia, ta sẽ đi qua.”
Ma ma kia rời đi để đáp lời, Xuân Nha hầu hạ Lâm CẩnDung mặc đồ, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chỉ sợ không riêng Phương ma mamuốn người đến cứu vãn việc này, Đại lão gia cũng có tâm tư đó.” Vốn việc kiacủa Hà di nương đã xong rồi, bất quá chỉ cần một câu của Lâm Ngọc Trân mà thôi,Lục Kiến Tân không có khả năng đến trước mặt Lục lão phu nhân cầu tình, chỉ cóthể nghĩ cách trên người nàng. Trực tiếp mở miệng cũng không có khả năng, trừbỏ uyển chuyển ám chỉ thì chỉ có bức bách.
Lâm Cẩn Dung nhìn mình trong gương vuốt búi tóc, thảnnhiên nói: “Chịu đựng đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408004/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.