Lục Thiện bị Lục Luân đánh cho oa oa kêu, nhưng vẫnbám ở bên cạnh hắn luyến tiếc không nỡ rời đi, lặp lại truy vấn: “Rốt cuộchuynh đi đâu vậy, không phải tòng quân rồi sao? Tại sao đã trở lại, còn biếtchuyện ở trong nhà?”
Lục Luân buồn thanh hờn dỗi nói: “Lúc ấy ta đi Khắcchâu, bởi vì cơ duyên xảo hợp, vừa mới gặp Hùng tướng quân của chúng ta, liềntrở thành thân binh của hắn, lần này là theo hắn đến Thái Minh phủ, vừa vặnnghe nói đến chuyện này, ta liền nói với hắn, hắn cho ta trở về để chịu tang.”
Lâm Cẩn Dung liếc Lục Luân một cái. Ngay cả lí dothoái thác đều giống như đúc với kiếp trước, nhưng trên thực tế, làm sao cóchuyện khéo như vậy? Cũng chỉ có thể lừa được Lục Thiện mà thôi.
Lục Thiện không hề nghi ngờ: “Vậy thật tốt a, huynh cóthể ở lại nhà bao lâu?”
Lục Luân giương mắt nhìn tuyết đọng trên ngọn cây,thấp giọng nói: “Cũng phải nhìn tổ phụ lạc táng đã. Ta thật sự rất có lỗi vớilão nhân gia người.”
Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ: “Cũng đừng quá để tâm, sựtình phát sinh đột ngột, Đại bá phụ, Nhị ca, Đại ca, Lục đệ của đệ lúc ấy đều ởbên ngoài, cũng không khỏi phải gấp gáp trở về. Tổ phụ chỉ cần biết rằng đệ vẫnsống tốt, không làm xằng làm bậy, thì người cũng an tâm rồi.”
Lục Luân cúi mắt “Ngô” một tiếng.
Lâm Cẩn Dung lại nói: “Tổ phụ cố ý để lại một gian cửahàng ở Thái Minh phủ cho đệ, sợ đệ tương lai không có cơm ăn áo mặc.”
Lục Luân lại “Ngô” một tiếng, nghiêng mặt đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407980/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.