Lâm Cẩn Dung đẩy cửa mà vào, nhìn quanh bốn phía,trong phòng nhỏ hẹp bốn vách tường thanh lương, hé ra ván giường bằng gỗ rộngước chừng 3 thước, đệm chăn đơn bạc cổ xưa, trên bàn gỗ cũ kỹ bên cửa sổ có mộtấm nước và một bát thô, ngoài ra không còn vật gì khác. May mà miệng vết thươngcủa Phạm Bao được băng bó thật sự sạch sẽ chỉnh tề, trên người mặc quần áo dàydặn, tinh thần cũng khá.
Phạm Bao thúc thủ đứng ở một bên, cung kính thỉnh LâmCẩn Dung: “Nhị thiếu phu nhân mời ngồi.” Mang theo vài phần tự giễu, nhìn vềphía ván giường bằng gỗ đơn sơ kia: “Đương nhiên, nếu người không chê bẩn.”
Lâm Cẩn Dung không ngồi: “Phạm quản sự không cần kháchkhí, ngươi là bệnh nhân, thỉnh tự tiện, ta chỉ ở trong này nói mấy câu thôi.Đại phu nhân bảo ta tới ân cần thăm hỏi ngươi, đã đỡ hơn chưa?”
Phạm Bao hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt một mảnh thêlương: “Đỡ nhiều rồi. Mạng của hạ nhân là Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhângiữ lại, có việc gì thì cứ phân phó.” Làm nô bộc, thật sự là thê thảm, chủ giakhông dung thứ, cũng không thể tiêu sái rời đi.
Thái độ của hắn có thể nói là rất phối hợp, nhưng biphẫn không cam lòng trong đó nửa điểm cũng không thể che giấu, Lâm Cẩn Dungtrầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ủy khuất ngươi rồi.”
Phạm Bao lẳng lặng nói: “Không, giống như lão nô vậy,còn có thể cam đoan áo cơm chu toàn, không thiếu mặc thiếu thuốc thang đã lànhờ Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân phúc hậu.”
Có một số việc một khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407976/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.