Mắt thấy Lục lão thái gia tắt thở, Lục lão phu nhânmột tay bắt lấy áo, hai mắt trợn ngược lên, thân mình thẳng tắp ngã xuống, nhấtthời lại là một mảnh người ngã ngựa đổ.
May mắn còn có đại phu ở một bên, lập tức châm cứu,cũng là miệng không thể nói, chỉ có thể rơi lệ. Lục Kiến Trung quyết định thậtnhanh, chỉ huy Phạm Bao: “Lập tức đi ra ngoài an bài nhân thủ chế tạo gấp gáptang phục, dựng linh đường, trướng mạn nào cần thay đổi thì phải đổi, trời sángliền xuất môn báo tang, Đại lão gia cùng Nhị gia nơi đó, phải cố gắng đến trạmdịch, kịch liệt báo tang.”
Mặc dù là biết được Lục Kiến Trung muốn mình rời khỏiđây, nhưng làm đại quản sự, cũng là chức trách, không có biện pháp có thể từchối. Phạm Bao sầu muộn nhìn Lục Kiến Lập một bên khóc muốn sống muốn chết,luôn mồm nói mình bất hiếu, vừa lo lắng nhìn gương mặt Lâm Cẩn Dung không chútthay đổi, cúi đầu rời đi.
Lục Kiến Trung thấy hắn đi, thanh thanh cổ họng, trướcnghẹn ngào hai tiếng, rồi nói: “Hiện tại Đại ca không ở nhà, mẫu thân bị bệnh,chỉ có mình ta làm trụ cột.”
Trong phòng tiếng khóc nhất thời thấp xuống, Lục KiếnTrung chỉ vào Lục Kinh: “Ca ca và các đệ đệ của con cũng không ở đây, việc vặtbên ngoài chỉ có dựa vào con thôi.”
Lục Kinh vội đáp ứng: “Vâng.”
Lục Kiến Trung lại chỉ vào Tống thị: “Đại tẩu thân thểkhông tốt, nàng cũng không được nhàn hạ, phải giúp đỡ Đại tẩu chưởng quản nộiviện.” Quay đầu lại nhìn Khang Thị: “Còn có con, Tam Lang tức, việc con phảilàm chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407966/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.