Lâm Ngọc Trân đến mặt trời lặn vẫn không tham dự giayến vì Lục Giam đón gió tẩy trần, cũng không có người hỏi nàng. Tiệc tan, LụcKiến Lập cùng Đồ thị xem xét một chỗ trống, lôi kéo Lục Giam hỏi thăm tình hìnhcủa Nghị Lang, Đồ thị đau lòng mắng Lâm Ngọc Trân: “Độc phụ, mặc dù là khôngđau lòng cho con, cũng là nhi tử mới sinh của thân chất nàng, sao lại nghĩ thếcơ chứ! Nàng xứng đáng a, theo lời ta nói, lão thái gia nên phạt nàng một chút,cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha nàng, thật sự là làm cho người ta không phục.”
Lục Giam khẽ nhíu mày, đánh gãy lời nàng: “Lục đệ naythế nào?”
Lục Kiến Lập vội nháy mắt với Đồ thị, ý bảo nàng đừngnói lung tung nữa, Đồ thị trong lòng căm giận, nhưng chỉ có thể cười mà đáp:“Hoàn hảo, tóm lại so với Tam đệ con còn lọt vào mắt tiên sinh hơn.”
Lục Giam xem như thả tâm, nghiêm mặt nói: “Còn cần hắnchịu khổ nhọc, cố gắng học bài.”
Lục Kiến Lập liên tục gật đầu: “Nhị lang nói đúng, nóiđúng.”
Lục Giam thấy hắn gật đầu giống như gà mổ thóc, khôngcần nói là thân phụ, ngay cả tư thế của thân thúc phụ cũng không có nửa điểm,lòng thật sự chua xót, nhất thời không tìm thấy chuyện để nói, chỉ tiếp lời:“Chỉ cần Lục đệ có tiền đồ, ta cũng an tâm.”
Lục Kiến Lập cùng Đồ thị đều trở nên trầm mặc, LụcGiam cùng hai người mặt đối mặt một lúc, lại không biết nói gì, chỉ có thể xấuhổ qua loa cho xong việc. Ngày hôm sau thức dậy, sáng sớm đi thăm Lục lão ông,lại đến Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407956/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.