🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục lão ông dáng người thẳng tắp ngồi ở trên tháp,nhìn trưởng tức cùng thứ tức giao phong, thản nhiên nói: “Tốt lắm, có tâm là đủrồi.”
Lời này Tống thị nghe vào tai, là che chở Lâm NgọcTrân. Lâm Ngọc Trân ngay cả công công nên uống thuốc gì, nên kị cái gì cũngkhông biết, còn gọi là có tâm sao? Nhưng Tống thị đã sớm khôn ngoan, liền chỉmỉm cười, không nói được một lời thối lui sang một bên.
Lâm Ngọc Trân tuy rằng cũng biết Lục lão ông là chechở nàng, nhưng bát súp này dù thế nào cũng không tiện lấy ra để hiến ân cầnnữa, chỉ có thể dùng sức trừng mắt nhìn Phương ma ma một cái, thả lỏng cơ mặtcứng ngắc đi đến trước mặt Lục lão ông hành lễ vấn an: “Công công nhìn rất cótinh thần, có vẻ đã khỏe lên nhiều.”
Lục lão ông mặc dù là chống đỡ làm ra tư thái như thế,mặc dù là biết thân thể của mình kỳ thật rất suy yếu, nhưng vẫn thích nghe ngườita nói mình tinh thần tốt, liền lộ ra vài phần tươi cười: “Khỏe lắm.”
Thấy hắn nở nụ cười, Lâm Ngọc Trân trong lòng liềnkiên định, thấp giọng nói: “Công công hôm nay cơm canh dùng được không?”
Lục lão ông cười đáp: “Hoàn hảo. Thê tử của Tam langnấu cháo tiêu thực để ta ăn sáng, ta ăn rất hợp khẩu vị.”
Tống thị không mất thời cơ nói: “Thê tử của Tam Langlà hài tử hiếu thuận, hiếm có là tâm tư cùng tay nghề đều khéo léo. Bà bà cũngcó ăn, ăn nhiều hơn nửa bát mà.”
Lục lão ông liền cười: “Vậy sao, nàng cũng nấu cho cảbà bà con sao?”
Tống thị cười nói: “Cũng không phải là vậy sao? Nhitức vốn cũng không biết, là nghe thấy Lực Lang khóc náo lợi hại, tức giận, vừahỏi mới biết được nàng đang bận bịu ở phòng bếp.” Lã thị đã bị ghét bỏ, KhangThị là Lục lão ông tự mình chọn lựa, lại tiến thối có độ, vừa sinh con, đúng làthời điểm vui vẻ. Nàng có thể nào không bắt lấy cơ hội hết sức tâng bốc KhangThị? Trong hai nhi tức, cũng chỉ có Khang Thị có thể chống lại Lâm Cẩn Dung.
Hai người một hỏi một đáp, Lâm Ngọc Trân liền cảm thấybị xa lánh cùng vắng vẻ, đặc biệt nghe Lục lão ông không khỏi khen ngợi KhangThị, Tống thị cứ thế tâng bốc, trong lòng tức giận, thầm nghĩ nếu là Lâm CẩnDung cùng Nghị Lang ở nhà, Khang Thị cùng thằng nhãi con kia thì tính là cáigì! Vì thế không để ý tới hoàn cảnh, trên mặt liền lộ ra vài phần khó chịu cùngkhinh thường.
Tống thị xem ở trong mắt, trong lòng âm thầm cười lạnhcộng thêm đắc ý, chính là tiếp tục chọn chuyện mà Lục lão thái gia thích nghera nói, chỉ cách vài câu lại khen ngợi Khang Thị hiền lành, Lực Lang thông minhđáng yêu.
Đang nói, chợt nghe ngoài cửa có thanh âm tiểu hài tửnói chuyện, tiếp theo Đồng Nhi đứng ngoài mành nói: “Lão thái gia, Tam thiếuphu nhân mang theo vài vị tiểu thiếu gia vội tới thỉnh an người.”
“Thực náo nhiệt a.” Khang Thị hàm chứa cười, ôm LựcLang mũm mĩm đi vào, phía sau còn có Nguyên Lang cùng Hạo Lang quy củ đi theo.Nguyên Lang đã không còn nhỏ, mọi sự tình đều nhớ rõ, trong mắt mang theo vàiphần kính sợ, trầm mặc tiến lên hành lễ vấn an trưởng bối. Hạo Lang cũng làkhiếp đảm lôi kéo góc váy của Khang Thị, nửa người giấu sau Khang Thị, thật cẩnthận đánh giá Lục lão ông cùng Lâm Ngọc Trân.
“Các con từ Vinh Cảnh cư đến đây?” Lục lão ông đã giàcả, nhìn thấy tằng tôn luôn vui mừng.
“Vâng, tổ mẫu vừa ngủ lại, lệnh cho con dẫn hai huynhđệ bọn họ lại đây thăm lão nhân gia người.” Khang Thị ôn hòa sờ sờ đầu HạoLang, cười nói: “Hạo Lang, sao không cùng tằng tổ phụ, tổ bá mẫu, tổ mẫu hànhlễ vấn an?”
Hạo Lang lúc này mới tiến lên dập đầu trước Lục lãoông, đến phiên Lâm Ngọc Trân thì chớp mắt chết sống không chịu tiến lên, cúiđầu trốn sau váy của Tống thị. Khang Thị tươi cười còn có chút xấu hổ, nhẹnhàng gọi một tiếng: “Hạo Lang? Lúc trước Tam thẩm nương đã nói với con thế nào?”
Lâm Ngọc Trân nhìn thấy bộ dạng này của Hạo Lang, mộtcỗ ác khí liền ứ ở trong cổ họng. Tháng giêng, nàng vừa mới khỏi bệnh, ngườicòn hư nhược, đã thế quyền lực đang nắm trong tay lại bị mất đi. Miễn cưỡngchống đỡ đến Vinh Cảnh cư thỉnh an với Lục lão phu nhân. Vừa mới bước trên thềmnhư ý, hai thằng nhãi con giống như điên lao tới, cường ngạnh đụng một cáikhiến nàng bổ nhào, may mà nàng vận khí tốt, không ngã gãy xương. Nhưng cũng lànửa ngày không thể đứng dậy. Hai thằng nhãi con còn không yên tĩnh, cũng khôngthèm chịu nhận lỗi, đợi đến khi nàng đứng lên, đương nhiên là đã hết giận.
Tất nhiên, hơn phân nửa cỗ ác khí này là vì nhóm ngườilớn của Nhị phòng dựng lên. Nguyên Lang cũng đành thôi, buồn không hé răng, bảonhận liền nhận, Hạo Lang lại phun một ngụm nước miếng về phía nàng, nàng tứcgiận đến chết, tát một cái, Hạo Lang lúc ấy bị đánh ngã xuống đất, tiếp theoban đêm liền sốt nóng, Lã thị muốn chết muốn sống, lão thái thái không nhẹkhông nặng nói nàng vài câu, tuy rằng hài tử thất lễ, nhưng như vậy trở thànhnàng là người lớn lại không có mặt mũi. Qua thêm mấy ngày, Hạo Lang khỏe lên,vui vẻ trở lại, nàng vốn tưởng rằng chuyện này đã trôi qua, nhưng Hạo Lang lạitừ đứng từ trên hòn giả sơn ngã xuống, tuy chỉ là xước da đầu, nhưng hạ nhân nóichuyện còn có chút khó nghe.
Nàng không phục, liền sai người vả miệng, một trảo bắtlấy nhũ mẫu của Hạo Lang, nữ nhân kia gào khóc thảm thiết, thanh chấn vân tiêu (thấu tận mây xanh),chếtsống không sợ sệt, Hạo Lang không biết là do ai sai sử, nhưng lại vì một tiệntì chạy đến trước sân nàng quỳ xuống, Tống thị cũng đi theo vô giúp vui, mớinói mấy câu, nàng bất quá chỉ nhẹ nhàng đẩy Tống thị một cái, Tống thị liền ngãtrên mặt đất. Việc này chẳng những kinh động Lục lão phu nhân, còn kinh độngLục lão ông. Lục Kiến Trung đúng là một câu cũng chưa nói, chỉ mắng Tống thịcùng Lã thị, chủ động đánh nhũ mẫu kia rồi đem bán, để Hạo Lang chịu một chútgia pháp, cột lấy Hạo Lang tới cửa dập đầu nhận sai với nàng. Lục Thiệu còn lạithì không lộ mặt, viết một phong thư nhận lỗi.
Sự tình tuy rằng lấy phương thức quỷ dị như vậy choxong, nhưng nàng ỷ vào chức vị Đại phu nhân, thanh danh kiêu hoành ương ngạnh,ức hiếp người dưới và tiểu bối cũng truyền ra ngoài, Lục lão ông tức giận chỉvào nàng chửi bới. Nàng muốn biện bạch lại không thể nào biện bạch, Đồ thị kiavẫn mắt lạnh nhìn nàng chê cười……
Chán ghét! Đáng giận! Rồng sinh rồng phượng sinhphượng, con chuột con lại biết đào thành động…… Lâm Ngọc Trân trong lòng mộttrận luống cuống, phẫn hận trừng mắt nhìn Hạo Lang một cái, thật sự là thấy thếnào cũng không vừa mắt, hận không thể lôi thằng nhãi con này từ trong lòng Tốngthị ra hành hung một chút mới hết giận. Hạo Lang đang trốn sau váy Tống thịngẩng đầu lên rình coi nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạo Lang đột nhiênhét lên một tiếng, nhanh chóng trốn trở lại sau người Tống thị.
Khắp phòng tĩnh lặng, Nguyên Lang trầm mặc mà cừu hậntrừng mắt Lâm Ngọc Trân. Tống thị vẻ mặt bất động mỉm cười, Khang Thị vẻ mặtxấu hổ, Lục lão ông bất động thanh sắc, Lâm Ngọc Trân tức giận đến lỗ tai đềuđỏ, vừa tức vừa hận lại ủy khuất, gắt gao vò khăn tay, càng hung hăng trừng mắtHạo Lang. Nàng rõ ràng không làm gì thằng nhãi con này, tại sao lại làm bộ nhưthế? Tức chết nàng mà.
“Khụ!” Khang Thị ho khan một tiếng, nhẹ nhàng vỗ cáimông nhỏ của Lực Lang một chút, Lực Lang lớn tiếng khóc lên, cũng hòa tan khôngkhí xấu hổ khẩn trương trong phòng. Phương ma ma lặng lẽ kéo Lâm Ngọc Trân mộtcái, Lâm Ngọc Trân không cam lòng thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn mũi chân của mình,tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Đem tiểu Lực Lang đưa cho ta.” Lục lão ông thu hồiánh mắt khỏi mọi người, từ ái hướng Khang Thị vươn tay, đem Lực Lang ôm vàotrong ngực, vỗ nhẹ nhẹ vài cái, thấp giọng nói: “Tằng tôn ngoan, đừng khóc a,đừng khóc.”
Lực Lang đã quen thuộc với hắn, ghé vào nơi khuỷu tayhắn thấp giọng khóc hai tiếng liền ngừng, giương cái miệng nhỏ nhắn ở tay áohắn loạn cắn. Lục lão ông thỏa mãn thở dài một hơi: “Hài tử này, mới sáu thángđã lớn như vậy, thật sự là rất tốt!”
Tống thị không mất thời cơ nói: “Sức khỏe Lực Lang vẫnđều tốt, cũng thực ngoan.”
Khang Thị mang theo vài phần ngại ngùng, vươn tay tiếpnhận Lực Lang: “Xem hắn không hiểu chuyện, khiến trên người tổ phụ nơi nơi đềulà nước miếng.”
“Không có gì.” Lục lão ông rút ra khăn tay, ôn nhugiúp Lực Lang lau đi nước miếng, thở dài: “Không biết Nghị Lang sinh ra có bộdạng thế nào?” Cũng không biết lúc hắn còn sống có kịp nhìn thấy hài tử kia haykhông?
“Nghe nói bộ dạng trắng ngần, cũng là cực kỳ nhuthuận.” Lâm Ngọc Trân nhãn tình sáng lên, nguyện vọng muốn gọi Lâm Cẩn Dung vềnhà càng thêm mãnh liệt.
“Nhất định là giống với phụ thân và mẫu thân của nó,Nhị lang cùng A Dung đều là tuấn tú lịch sự, lại đều cực kỳ thông minh, NghịLang đương nhiên sẽ không thua kém ai.” Tống thị hàm chứa cười, không hề khúcmắc khen ngợi, sau đó một tay bắt lấy Hạo Lang từ trong lòng, nghiêm khắc nói:“Lập tức đi ra hành lễ thỉnh an với tổ bá mẫu, không có nửa điểm quy củ!”
Hạo Lang hàm chứa hai hàng lệ, tội nghiệp nhìn KhangThị, Khang Thị thở dài, đem ánh mắt dời đi, Hạo Lang bất đắc dĩ, đành phải tiếnlên hành lễ trước Lâm Ngọc Trân. Lâm Ngọc Trân thản nhiên nghiêng mặt bỏ quamột bên, lạnh lạnh nói: “Thôi, nếu không muốn, sẽ không miễn cưỡng.”
Hạo Lang nước mắt ào ào chảy xuống.
Tình cảnh này, ngay cả Lục lão ông cũng thấy Lâm NgọcTrân đã mấy chục tuổi tại sao lòng dạ hẹp hòi như thế, chỉ là một hài tử mấytuổi cũng không bỏ qua được? Huống chi là ở trước mặt hắn, khiến mọi ngườikhông vui, vì thế hơi hơi nhíu mày, nói: “Ta mệt mỏi.”
Tống thị vội đứng thẳng: “Nhi tức hầu hạ công công rửamặt.”
Lục lão ông sầm mặt vẫy vẫy tay: “Không cần, ta đều cóngười hầu hạ, các con cứ hầu hạ bản thân cho tốt đi, đừng khiến ta ngột ngạt làđược rồi!”
Mọi người cũng không dám lên tiếng nữa, theo thứ tựrời khỏi, Lâm Ngọc Trân còn có chuyện muốn nói với Lục lão ông, đương nhiênkhông chịu đi, liền ở lại phía sau, nói: “Công công……”
Lục lão ông cũng là có chút phiền chán nàng, đã sốngtừng này tuổi, thật sự là không hiểu thu liễm, không hiểu che giấu, lập tứccàng thêm sầm mặt nói: “Con muốn gì?”
Lâm Ngọc Trân vội đáp: “Nhi tức có chuyện muốn nói vớilão nhân gia người.”
Lục lão ông quay sang một bên: “Ta mệt mỏi, ngày kháclại nói sau.”
Lâm Ngọc Trân đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc là khôngdám vuốt râu hùm, đành đáp cho có lệ: “Vâng.” Tống thị ở hành lang nghe thấy,khinh miệt cười, tự rời đi trước.
Mành cửa vừa buông xuống, Lục lão ông liền mềm nhũnngã xuống đệm, mỏi mệt đến cực điểm nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn còn có thểchống đỡ được đến khi nào đây? Hắn muốn gặp Lục Giam, nhưng thứ nhất vừa sinhđẻ hai tháng, cũng khó mà trở về, vẫn là quên đi, nhưng vạn nhất…… Hắn có chútphiền chán hô một tiếng: “Phạm Bao!”
Phạm Bao vội đi vào, nhìn thấy bộ dáng của hắn, trongmắt lộ ra vài phần lo lắng: “Lão thái gia, người……”
Lục lão ông thở hổn hển một hơi: “Có ổn không? Trôngchừng giúp ta, một khi phát hiện không đúng, lập tức sa thải.”
Này muốn sa thải, tất nhiên là chỉ các quản sự phíadưới ở các cửa hàng, muốn hỏi cũng là chuyện tình trong ngoài nhà có bình thuậnhay không. Phạm Bao thấp giọng nói: “Trước mắt hết thảy đều tốt lắm.”
Lục lão ông tiếp lời: “Trải giấy mài mực cho ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.