Nghe thấy Đường Tam gia hỏi như thế, Lục Giam khôngkhỏi giật mình, không biết cây trâm này cùng Ngô công tử có quan hệ như thếnào, chỉ chớp mắt một cái rồi cười yếu ớt lên tiếng: “Huynh hỏi Ngô Tương Ngôcông tử sao?”
Đường Tam gia cười nói: “Đúng vậy, bốn năm trước hắnđến chỗ ta định chế cây trâm này, nói là muốn tặng cho một vị bằng hữu sắpthành thân làm hạ lễ. Hắn khi đó đang lúc đường làm quan rộng mở, nhưng khôngvì ta là thợ nghề mà khinh thị, trò chuyện với ta rất vui vẻ. Tiếc rằng thế sựkhó lường, hắn đảo mắt liền thất ý…… Ta vẫn nhớ hắn, nhưng sau đó người tới lấycây trâm này là gia phó của nhà hắn, chưa từng chính mắt gặp lại hắn. Năm trướccũng không thấy hắn tới chơi, còn tưởng rằng…… Nay thấy cây trâm này, khôngkhỏi đột nhiên nhớ tới hắn, lại nhìn khách quan tuổi tác tương đương với hắn,đoán ngài ước chừng là vị bằng hữu kia. Thật là cảm thán tài văn chương cùngngẫu ngộ với hắn, nếu có chỗ nào mạo muội, mong rằng ngài đừng trách tội.”
Hắn thật sự là bằng hữu của Ngô Tương, nhưng cây trâmnày không đưa cho hắn, hơn nữa hắn cái gì cũng không biết.
Hắn vẫn nhớ rõ, lúc trước Lâm Cẩn Dung vừa thành thân,cầm cây trâm này cho hắn xem, còn cùng hắn thương lượng nên đáp lễ Dương Mạtthế nào, hắn lúc ấy cũng chú ý tới đây là trang sức từ cửa hàng Đường gia, lạichỉ cho là Dương Mạt thuận tiện chu đáo. Nay nghĩ đến căn bản không có khả năng— lúc đó Dương Mạt ở Giang Nam, lại đang sinh hạ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407932/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.