Vương Lập Xuân tuy rằng hôn mê, nhưng thuốc và cơmcanh không thể không ăn. Lục Giam mắt thấy mấy người Trường Thọ đứng đó lấychiếc đũa cạy răng của Vương Lập Xuân để bón thuốc cho hắn, cũng không hiểuđược người này có thể tiếp tục sống hay không, nghĩ rằng nếu mai mình rời đi,chắc hẳn sẽ bị mặc kệ, dù là để lại nhiều tiền, chỉ sợ chẳng những không cứumạng được hắn, ngược lại làm cho người ta sinh ra tâm tư mưu sát. Nếu không đi,thì sẽ chậm trễ, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Trái lo phải nghĩ, liền kêu Trường Thọ tới, dặn dònói: “Chuyện tốt phải làm cho trót, người này nếu không có ai chăm sóc, chỉ sợkhông thể sống sót, ta để ngươi lại chăm sóc hắn, đợi đến khi hắn khỏe lại,ngươi lại một mình lên kinh tìm ta được không? Con đường này ngươi đã đi quamột lần, những người khác không có ai thích hợp hơn người.”
Trường Thọ tuy rằng không thích cho lắm, nhưng từtrước đến nay cực kỳ nghe lời Lục Giam, lập tức đáp ứng. Chỉ có chút lo lắng,nhỏ giọng nói: “Nhị gia, người này bị đâm một đao, sẽ không phải là người xấuchứ? Cứu hắn sẽ không chọc phiền toái gì chứ?”
Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Đào Thuấn Khâm, LụcGiam cũng không lo lắng Vương Lập Xuân là người không biết phân biệt phải trái,nhưng thấy Trường Thọ không nhận ra Vương Lập Xuân, vì vậy cũng không nói rõ,chỉ bảo: “Hiện nay hắn chưa tỉnh lại, cũng không biết về sau thế nào, ngươi đềphòng chút là được. Nếu hắn có thể sống, có thể tự gánh vác, ngươi có thể rờiđi, không cần hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407916/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.