Trên trời đột nhiên rơi xuống chuyện tốt như vậy, dùthế nào cũng đều làm cho người ta không dám dễ dàng tin tưởng. Nghe xong lời nói của Lâm Cẩn Dung, không chỉ là Cẩmcô, ngay cả đám người Hạ Diệp cùng Đậu Nhi ở một bên cũng lắp bắp kinh hãi. Đậu Nhi tất nhiên là chưa bao giờ từng nghe Lâm CẩnDung đề cập qua nửa điểm, lại càng không biết nàng khi nào có chí nguyện to lớnnày, cũng không biết Cẩm cô rốt cuộc vì sao lọt vào mắt xanh của nàng, vậy màvừa mở miệng đã thốt ra lời hứa như thế. Cẩm cô đã gặp qua người từ nam chí bắc, lòng người dễthay đổi cũng thấy thật sự không ít. Tuy rằng trên đời người tốt không ít,nhưng cái bánh lớn vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống, cũng cảm thấy có chútkỳ quái, không ổn lắm. Lập tức liền mỉm cười, chỉ nhún nhường: “Đa tạ ý tốt củatiểu nương tử, tiểu nữ tử chưa làm được điều gì, cũng không dám nhận phúc đãi,ta chỉ nguyện bình an sống quãng đời còn lại là được rồi. Nhà tranh ngay tạiđằng trước, ta sẽ không bồi người đi vào.” Nói xong lui lại mấy bước, thần tháicó chút bất hòa cùng phòng bị. Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, không khỏi âm thầm cườikhổ, đây là dục tốc bất đạt, nàng nói ra quá đột ngột, Cẩm cô bất quá chỉ làmột bé gái mồ côi, tất nhiên là sợ hãi trong đó có âm mưu gì đó. Đổi lại làchính nàng, chỉ sợ cũng là thập phần cẩn thận. Nhưng nàng cũng không còn cáchnào khác, thời gian cấp bách, không thể hoàn toàn thuyết phục Cẩm cô, lập tứckhông dám nhiều lời nữa, chỉ tự đi vào nhà tranh. Đợi đến khi đi ra, Cẩm cô vẫn còn thành thành thậtthật ở một bên chờ: “Thỉnh tiểu nương tử đi theo ta, đến đằng trước múc nướcrửa tay.” Lâm Cẩn Dung cũng sẽ không nhắc lại chuyện vừa rồi,hỏi Cẩm cô chút việc vặt, hỏi từ chỗ Giang thần miếu đến bến tàu Võ Nghĩa đi bộbao xa? Lại hỏi bên cạnh thôn có bao nhiêu hộ, thanh niên trai tráng có nhiềukhông? Người nghèo khổ giống như Cẩm cô lại có bao nhiêu? Cẩm cô đối với nàng mặc dù mang theo vài phần cảnhgiác, nhưng cũng không thấy nàng có chỗ nào không thích hợp, huống chi vừa mớinghe Anh Đào nói Lục Giam vừa đỗ tiến sĩ, đang lên kinh nhậm chức, lai lịchthân gia tính danh tất cả đều không giấu diếm, nghĩ rằng mình vô tài vô mạo,không có gì khiến người ham thích, vì vậy liền nhất nhất trả lời . Lâm Cẩn Dung ghi tạc trong lòng, lại ở trong sân dạomột vòng, thấy sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, liền kêu Anh Đào đi gọi LụcGiam trở về lữ điếm, quay đầu kéo Cẩm cô ở một bên thấp giọng nói: “Ta bao nămqua gặp được nhiều chuyện, thấy rằng thiện hữu thiện báo, làm nhiều việc thiệnlà rất tốt, muốn kính thần Phật là thật, nhưng càng cảm thấy giúp người sốngmới là điều cần thiết nhất. Nếu tỷ tỷ không tin, có thể hỏi thăm Lục gia Nhịthiếu phu nhân ở Bình châu là người như thế nào. Là thật sự muốn giúp tỷ tỷ mộtphen, nếu tỷ tỷ có nhu cầu…… Thí dụ như nói người trong sạch, thiếu đồ cưới gìđó, thì cứ sai người mang thư tới lữ điếm cạnh bến tàu Võ Nghĩa là được.” Vừanói, vừa đưa túi tiền đã chuẩn bị sẵn. Cẩm cô chỉ cảm thấy người trước mặt này thật sự là vạnphần quỷ dị, giống như có rất nhiều nan ngôn chi ẩn, nhưng rõ ràng không phảingười xấu, cũng không phải người không bình thường. Liền âm thầm đoán, chẳng lẽlà làm việc đuối lý gì đó, muốn cầu giải thoát sao? Vì vậy cũng không dám thunhận tiền của nàng, chỉ thấm thía nói: “Tiểu nương tử nếu có tâm muốn kính thầnPhật, biện pháp còn nhiều mà, vốn không cần phải như thế.” Lâm Cẩn Dung xem thần sắc của nàng, trong lòng biếtnàng đã nghĩ sai lệch, đành phải nói: “Ta đã nói đến mức này, nếu tỷ tỷ cònkhông chịu thu nhận, ta cũng không muốn miễn cưỡng, thỉnh tỷ tỷ cầm số tiềnnày, thay ta ngày ngày ở trước mặt thần phật trong Giang thần miếu thắp hươnghoa trái.” Cẩm cô lúc này mới nói: “Nếu tiểu nương tử đã tin ta,tất nhiên nghĩa bất dung từ.” Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Tin tưởng. Bên trong có 30 quantiền, trong đó mười quan coi như là phí tỷ tỷ đã vất vả, không cần phải cho ôngtừ biết.” “Tôn thờ Giang thần vốn là việc nên làm, ta không cần……”Cẩm cô còn muốn chối từ, Lâm Cẩn Dung đã bỏ tay ra, liền thầm nghĩ, nếu Lâm CẩnDung có thành tâm như vậy, nàng sẽ thay Lâm Cẩn Dung cung phụng Giang thần làđược rồi, vì thế cũng không hề đuổi theo nhún nhường. Lâm Cẩn Dung đi tới cạnh Lục Giam đã sớm chờ ở mộtbên, thấp giọng nói: “Đi thôi.” Lục Giam hơi hơi nhíu mày nhìn về phía nàng, thật sựkhông rõ nàng rốt cuộc đang làm những gì. Lại thấy giờ phút này không phải thờiđiểm truy cứu, vì thế không hỏi nhiều. Lúc đó mây bay đầy trời, gió sông lành lạnh, Lâm CẩnDung chỉ đằng trước, nói: “Mẫn Hành, cảnh sắc bên kia khá đẹp, ta muốn qua đóngắm một chút, chàng có vội không?” Lục Giam vốn đã nghĩ muốn nàng giải sầu, lập tức nhântiện nói: “Đi đi.” Một bước, hai bước, ba bước, mỗi một bước đều giốngnhư tiếng tim đập, Lâm Cẩn Dung hơi nhếch môi, dọc theo tử lộ ở kiếp trước,chậm rãi đi đến một tảng đá đen sì bên bờ sông, đứng lại, đưa tay xoa tảng đákia, thấp giọng nói: “Hình dạng tảng đá này thật hay, giống như trâu đang nằmngủ vậy.” Mọi người vây quanh dạo qua một vòng, đều khen: “Xácthực như thế, Nhị thiếu phu nhân ánh mắt thật độc đáo. Ta phải nhìn một lúc mớinhận ra a.” Tảng đá này, nàng đã nhìn qua vô số lần, còn thườngngồi trên đó, đương nhiên đã sớm nghiên cứu hình dạng nó giống cái gì. Huốngchi, lúc trước Lệ Chi chính là chết ở chỗ này. Lâm Cẩn Dung cười gượng mộttiếng, thu hồi tay. Trên tảng đá còn mang theo ấm áp do ban ngày phơi nắng đểlại, tay vừa đặt lên đó rất nhanh đổ một tầng mồ hôi, lưu lại dấu tay ẩm ướt. Nhìn dấu tay ấm ướt kia, tình hình Lệ Chi túa máu bắntung tóe lại xuất hiện ở trước mắt Lâm Cẩn Dung, nàng tự nhiên hơi run run,chống lại ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu của Lục Giam, nàng lại không thể bảotrì bộ dạng vân đạm phong khinh, đơn giản bước nhanh vây quanh tảng đá kia mộtvòng, cao giọng nói: “Phía trước cách đó không xa chính là con sông a, ta điqua nhìn xem.” Không đợi Lục Giam đồng ý hay phản ứng lại, nàng đãbước nhanh về phía trước. Cỏ lau cao đến đầu người, bị gió thổi phập phồng layđộng, nước sông nặng nề qua lại đánh sâu vào bãi bùn, làm xuất hiện một đốngbọt bẩn, một con cua nhỏ giơ hai cái càng chạy nhanh trên bãi bùn, lưu lại dấuvết loạn thất bát tao, rất nhanh lại bị nước sông cọ rửa không còn thấy bóngdáng tăm hơi. Lâm Cẩn Dung đứng ở trên bãi bùn, mở to hai mắt nhìnnước sông mênh mông trước mặt, tùy ý để nước sông làm ướt đôi hài. Năm ấy, nàngrơi vào đường cùng, từ chỗ này nhảy xuống sông, rõ ràng là không cam lòng, rõràng là oán hận, lại giống như sự cứu rỗi. Lâm Cẩn Dung đột nhiên lệ nóng doanh tròng. Cảm giáctừng bước một đi tới tử vong, cái lạnh từ lòng bàn chân truyền đến thân trên,lại từ da thịt thấu vào trong lòng, bi phẫn, tuyệt vọng, bất lực, đã xa cáchnhiều năm như vậy, lại như thủy triều đánh úp vào người nàng, nàng gắt gao thuvạt áo, chỉ cảm thấy không thở nổi. “A Dung, nàng làm sao vậy?” Lục Giam vốn là sợ nàngham chơi gặp chuyện không may, bước nhanh đuổi theo, khi đến gần, mới thấy rõràng bộ dáng khác thường của nàng, không khỏi vừa khẩn trương, lại lo lắng, kẻkhông tin Phật đạo như hắn, cũng rất sợ nàng va chạm phải cái gì đó. Lâm Cẩn Dung đứng trong bóng hoàng hôn, trầm tĩnh nhìnmặt sông, một nửa gương mặt của nàng được ánh chiều tà chiếu sáng lên, một nửakhác thì bị che giấu. Trong mắt nàng chứa lệ, vẻ mặt bi thương. Nghe thấy tiếnghắn, nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đen tối khó hiểu. Không cần nàng nói gì, không cần nàng làm gì, Lục Giamdĩ nhiên cảm nhận được lòng của nàng, hắn cảm thấy thực sợ hãi, không được tựnhiên, lại thập phần lo lắng, hắn bước lên phía trước chặt chẽ đỡ lấy đầu vainàng: “Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao khóc? Nói mau cho ta nghe.” “Mẫn Hành, ta nhìn tình cảnh này, đột nhiên nhớ tớimột chuyện xưa, thập phần đồng tình với nữ tử bên trong câu chuyện đó, khôngkhỏi cảm thán.” Lâm Cẩn Dung mở to mắt nhìn hắn, hai giọt nước mắt lăn xuống,lấp lánh trong ánh chiều tà, trong trẻo nhưng lạnh lùng đau thương. “Chuyện xưa gì mà đáng để nàng như vậy? Chuyện xưa,tám chín phần mười là bịa ra thôi, hoặc là kể nghe rợn cả người, hoặc là lấynước mắt của người ta. Cái dạng này, làm ta sợ nhảy dựng, không biết nàng bịlàm sao.” Lục Giam cau mày thay nàng lau lệ: “Được rồi, khóc cái gì chứ. Đừngkhóc.” Lâm Cẩn Dung gắt gao nắm lấy tay hắn, giống như nổiđiên đem chuyện xưa đã chôn giấu ở chỗ sâu trong tâm linh nàng, đã dần trở nênhoang phế mọc đầy cỏ dại, hiện tại lại thốt nhiên ập đến kể cho cho hắn nghe:“Chuyện xưa này là thật, không phải bịa. Kể về một nữ tử, lập gia đình sinhcon, vốn tưởng rằng sẽ hạnh phúc sống quãng đời còn lại, lại vì lòng người hiểmác, bị người khác hãm hại, trước mất đi sự tín nhiệm cùng niềm vui của trượngphu, lại mất đi tính mạng của nhi tử thân thương. Nghĩ đến sẽ cô tịch cả đời,lại đột nhiên gặp phải phỉ loạn, phu gia cả nhà già trẻ lớn bé bỏ mặc một mìnhnàng chẳng quan tâm, chỉ có một hạ nhân trung thành giúp đỡ nàng trốn đi, nànglại bị bó chân, chân nhỏ khó chạy trốn… rất đáng thương.” Lục Giam nhíu mày nói: “Sao lại có người như vậy?Không thể rõ ràng chứng minh quỷ kế của người khác cũng đành thôi, tại sao lạivô tình vô nghĩa đối đãi với một nữ tử như thế?” Một trận gió thổi qua, thổi trúng hai mắt đẫm lệ mơ hồcủa Lâm Cẩn Dung, thủy triều qua lại cọ rửa, rất nhanh đem chân váy cùng hàicủa Lục Giam toàn bộ ướt sũng, nàng vẫn mang theo cười nhìn thẳng ánh mắt hắnnói: “Sự tình đến mức đó, nữ tử vốn tưởng rằng cửu tử nhất sinh, ai ngờ lạinghe được trượng phu của nàng gọi nàng. Trượng phu của nàng dẫn nàng chạy nạn,chạy trốn tới bờ sông, đem nàng an trí ở một chỗ, để lại tiền tài, cũng nhờngười chăm sóc, nói rõ đi trước tìm phụ mẫu, rất nhanh sẽ trở lại tiếp nàngcùng nhau ngồi thuyền rời đi, nữ tử vẫn chờ, vẫn chờ, đợi mấy ngày mấy đêm,người chạy nạn đến rồi đi, thủy chung vẫn không thấy trượng phu của nàng. Lúcnày, người đến chỉ có một bàng chi thân tộc, nói trượng phu của nàng đã mangtheo phụ mẫu hướng một con đường khác, từ bỏ nàng.” Nàng dừng một chút, thấpgiọng nói: “Chàng thấy nàng nên tin ai đây? Trượng phu của nàng thật là lừa gạttừ bỏ nàng sao?” Nàng hôm nay thật sự cổ quái, Lục Giam trong lòng bấtan, kinh nghi bất định, lại vẫn nhẫn nại nói: “Nàng đương nhiên nên tin trượngphu của nàng. Nếu trượng phu của nàng quả thực muốn lừa gạt vứt bỏ nàng, chỉcần không để ý tới sinh tử của nàng là đủ rồi, cần gì làm điều thừa, dẫn nàngđi xa như vậy, lại nhờ người chăm sóc, trả thù lao? Thân tộc này không phảinhìn lầm thì đúng là không có ý tốt.” “Ta cũng nghĩ như vậy. Bọn họ trong lúc đó thật sự cóquá nhiều hiểu lầm cùng thương tổn, nhưng hoàn toàn không phải người xấu hay kẻác.” Lâm Cẩn Dung chậm rãi nói: “Nữ tử kia cũng không tin, lựa chọn tiếp tục ởlại nơi đó chờ trượng phu của nàng. Nhưng cuối cùng nàng đợi không nổi, loạnphỉ tràn đến nơi đó, giết chết hạ nhân trung thành của nàng, còn nàng thì nhảysông tự tử.” Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, chỉ vào mặt sông nói: “Không biết tạisao, ta vừa đi đến nơi này, đột nhiên nhớ tới câu chuyện xưa đó, liền cảm thấynữ tử này rất đáng thương. Nhịn không được mà cảm khái rơi lệ. Chàng nói trượngphu của nàng nếu không phải muốn vứt bỏ nàng mặc kệ nàng, vậy rốt cuộc chạy điđâu đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]