Đậu Nhi không nói hai lời, cúi mắt liền quỳ xuống. AnhĐào mặc dù mang theo vài phần do dự nhưng cũng thành thành thật thật đi theoquỳ xuống. Quế Viên nhìn hai người, tiến lên trước một bước quỳ xuống, cất caogiọng nói: “Thiếu phu nhân, đều là nô tỳ làm, người muốn phạt thì phạt nô tỳđi.”
Lâm Cẩn Dung tức giận quát: “Trong nhà này còn có quycủ không? Ta muốn làm như thế nào còn cần ngươi phải giáo huấn sao? Vả miệng!”
Quế Viên ngẩn ra, không dám tin nhìn nàng.
Lâm Cẩn Dung nói: “Ngươi tự mình động thủ, hay là đểta sai người đến động thủ?”
Rốt cuộc vẫn là đại nha hoàn đi theo bên người chủ tửđã lâu, lại là nữ nhi thân sinh của nhũ mẫu, vốn thân phận không phải tầmthường, giờ phút này đóng cửa lại mà nói, mất mặt cũng không có gì tổn thất,nhưng nếu để người bên ngoài đến động thủ, vậy thật sự là mất mặt trầm trọng.Quế Viên cứng ngắc ước chừng thời gian một nén nhang, cuối cùng nâng tay lên tựvả vào mặt mình một cái.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi cúi mắt.
Quế Viên cùng lúc liên tục đánh năm sáu cái, thấy LâmCẩn Dung vẫn cúi mắt bất động, cho thấy vẫn không đủ, quật cường cùng khí pháchgiấu trong chỗ sâu nhất ùa đến, cắn răng hai mắt nhìn thẳng Lâm Cẩn Dung, trêntay càng dùng sức, rất nhanh đánh cho mặt đỏ bừng, máu mũi cũng chảy ra.
Đậu Nhi thấy không ổn, vội nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳcũng có lỗi.” Nói xong liền hàm chứa lệ, nâng tay lên tự tát mình mấy cái. AnhĐào thấp giọng nức nở, khóc nói: “Thiếu phu nhân, nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407906/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.