Đoan Ngọ yến của Lục gia lần này, vì Lục Giam nửađường gia nhập, tộc nhân thập phần hưng phấn, vừa nói vừa cười, mãi cho đến khisắc trời đã trễ, Lục lão ông chống đỡ không được, lại đau lòng Lục Giam, liềnồn ào giải tán, ngày khác lại tụ tập.
Mắt thấy Lục Giam được Đồng Nhi, Trường Ninh giúp đỡtrở về phòng, Lâm Ngọc Trân liền phân phó Lâm Cẩn Dung: “Ta uống hơi nhiều, gióthổi qua choáng váng, con và A Vân thay ta đưa tiễn các vị thân tộc.”
Lâm Cẩn Dung cũng mang theo vài phần cảm giác say sưa,nhưng vẫn thanh tỉnh, theo lời đứng dậy, cùng Lục Vân đưa tiễn thân tộc cuốicùng lên xe ngựa, gương mặt tươi cười đã cứng đờ, rồi cáo từ Lục Vân, chậm rìrì dọc theo đường mòn hướng tới sân viện của mình.
Lúc này mặt trời lặn về hướng tây, mây bay đầy trời,gió đêm phơ phất, mùi hương u nhiên tẩm nhập tâm phế, đúng là cảnh đẹp mùa hè.Lâm Cẩn Dung lững thững đi rồi nghỉ, mệt mỏi vì vất vả tích lũy một ngày bớt đikhông ít, thấy phía trước cây bóng nước ra quả phá lệ kiều diễm, liền gọi lạiSong Toàn cùng Song Phúc: “Chúng ta đi đằng trước hái chút quả bóng nước về làmsơn móng tay.”
Song Toàn đáp lời: “Vậy nô tỳ đi tìm lá cây ma diệp.”
“Đi đi, hái nhiều một chút, không chừng người ngườithấy ta bôi đều muốn bôi a.” Lâm Cẩn Dung liền dẫn Song Phúc, cùng nhau đi tớidưới cây bóng nước, kiểm tra quả nào tươi mới thì hái xuống, dùng khăn tay baolại. Giây lát chủ tớ hai người liền hái được hai bao, Song Toàn còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407904/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.