Đêm Thượng Nguyên, hoa nở rộ, trăng sáng tròn. Thành Bình châu vô cùng náo nhiệt, cửa thành khôngđóng, thức trắng đêm sung sướng. Nhà nhà giăng đèn kết hoa, khắp nơi kết bạn dungoạn. Lâm Cẩn Dung đứng ở góc đường, lại dẫm đạp tuyết đọngở một góc, ngẫu nhiên nghe thấy đám người cách đó không xa bộc phát ra tiếngcười, liền giương mắt nhìn qua. Chỉ thấy thân ảnh cao gầy của Lục Giam chenchúc trong đám người, lại an tâm cúi thấp đầu, tiếp tục đạp tuyết. “A Dung.” Lục Giam rẽ qua đám người đi đến, giơ caomột đèn cá chép tinh xảo khéo léo, cười dài đặt vào tay Lâm Cẩn Dung, khoetrước mặt nàng: “Xem ta giành được đèn cho nàng này.” Lâm Cẩn Dung vươn tay tiếp nhận, nghiêm túc nhìn ngắm,khen ngợi: “Quả nhiên rất đẹp.” Lục Giam thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, nhịn không đượccười rộ lên, thay nàng sửa sang lại búi tóc, cầm tay nàng đi về phía trước: “Ởđằng kia có bán bánh trôi, lão sạp đã bán mười mấy năm, ta ngày bé đã từng ănqua, hương vị rất ngon, ta dẫn nàng đi nếm thử.” Hai người đi lướt qua đám người náo nhiệt, đi tới mộtsạp ăn vặt náo nhiệt ở góc đường, nhưng thấy quanh đó đã sớm chật ních người,phu thê hai người làm bánh trôi đang bận tối mày tối mặt, nữ nhân một bên nắnbánh trôi, thả bánh trôi, một bên lớn tiếng tiếp đón, nam nhân một bên thutiền, một bên múc bánh trôi, thật sự là không kịp trở tay. Lục Giam thử hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nàng muốn ăn không?” Kiếp trước trong mấy ngày chạy nạn, đồ ăn bình dân hơnthế này nhiều cũng không phải chưa từng ăn qua, Lâm Cẩn Dung đang muốn đáp ứng,thấy Lục Giam mãn nhãn hy vọng nhìn nàng, rõ ràng chính là hy vọng nàng đồng ý,lời đến bên miệng lại nuốt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đông người quá, cũngkhông biết khi nào thì đến lượt.” Lục Giam có chút thất vọng, nhưng cũng không khuyênnàng, kéo tay nàng đi về đằng trước: “Canh giờ còn sớm, chúng ta hướng bên kiađi một chút. Cũng để cho mấy người Trường Thọ, Lệ Chi nhìn xem náo nhiệt.” Không phải ở nhà, Lâm Cẩn Dung đương nhiên không phảnđối, tùy ý hắn: “Nàng có biết phố Trễ Thị không? Ta ngày bé cùng cữu phụ đi rangắm hội hoa đăng một lần, hắn mang ta tới chỗ đó.” Lục Giam có thêm vài phần hưng trí, chỉ vào một ngã tưnhỏ thanh tịnh ở phía trước: “Đó là phố Trễ Thị a, cách nơi này không xa, xuyênqua chỗ đó là đến.” Vừa đi vào con phố nhỏ, náo nhiệt ồn ào bên ngoài liềnbỏ lại xa sau lưng. Con đường đá đã được kiến tạo nhiều năm, bị mưa gió nămtháng mài mòn bóng loáng như ngọc, ở góc đường vẫn còn tuyết đọng chưa tanchảy, dưới ánh trăng có vẻ phá lệ sáng sủa. Lâm Cẩn Dung cầm đèn cá chép, imlặng đi theo Lục Giam, dọc theo bờ tường xanh rêu đi về phía trước. Chỗ ngã tưtrước mặt đèn đuốc huy hoàng, phía sau lại là chợ đèn hoa, chung quanh đều lànáo nhiệt, chỉ có mình con phố nhỏ này, im lặng mà trầm mặc, giống như bị thếnhân lãng quên. Trăng sáng rải xuống phủ đầy hai người. Lâm Cẩn Dungnhìn Lục Giam thần thái an di, bước đi thong dong, gắt gao nắm tay nàng, trongnháy mắt có ảo giác như trở về năm đó. Nàng không khỏi suy nghĩ, nếu năm đó,nàng không trầm mặc tỏ ra quật cường, hắn cũng không phải là người trầm mặc ítlời, bọn họ có thể có kết cục như vậy hay không? Cho dù là không thể hoàn toàntránh thoát mưu kế của Nhị phòng, kết cục cuối cùng có thể tốt hơn một chút haykhông? Lục Giam nhận thấy sự trầm mặc của nàng, nhẹ nhàng kéonàng lại bên cạnh, cũng không nói nhiều, chỉ phủ lại áo choàng cho nàng, xoaxoa gáy nàng, nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước. Lâm Cẩn Dung buông thõng tay đang cầm đèn cá chépxuống, cơ hồ kéo dài tới đất, Lục Giam thiếu chút nữa đá vào đó, ghé mắt nhìnnàng, đã thấy nàng cúi mắt, một bộ dạng cơ hồ mê man, không khỏi thở dài: “Nàngmệt mỏi sao?” Lâm Cẩn Dung lên tinh thần: “Chúng ta đi tìm quán ănngon, ta mời chàng.” Lục Giam mỉm cười nhìn về phía nàng: “Vì cớ gì?” Lâm Cẩn Dung lắc lư ngọn đèn kia, lẳng lặng nói: “Trảlại nhân tình cho chàng a. Chàng tặng ta đèn cá chép, ta mời chàng ăn gì đó.” Lục Giam liền cười: “Nhưng nàng có mang theo tiềnkhông? Hay lại tháo khuyên tai xuống để bù tiền cơm đây?” Lâm Cẩn Dung cũng cười: “Đó là chuyện của ta. Chàng cứăn no là tốt rồi.” Hai người cùng đi qua con phố, hướng tới phía trướcđèn đuốc huy hoàng, sắp đi tới chỗ ngã tư, Lâm Cẩn Dung quay đầu lại nhìn, mặtđường bóng loáng phản xạ ánh trăng, giống như một con sông nhỏ im lặng chạyxuôi, mà nàng cùng Lục Giam giống như đứng trong lòng sông vậy. Nàng nhẹ nhàngkéo áo Lục Giam, ý bảo hắn quay đầu nhìn. Lục Giam nhìn mà thích thú, nhưng cũng không có thihứng, ngâm ra câu thơ nào, chỉ nói: “Tương lai nếu chúng ta đến kinh thành,nhất định sẽ phải ngồi thuyền qua sông. Đêm trăng trên sông, có thể nói là đẹphơn thế này rất nhiều.” Một đêm nay, hai người dạo bước từ đầu phố tới cuốiphố Trễ Thị, ăn vặt không dưới mười loại, mãi cho đến khi Trường Thọ tìm đếnmới ngừng tay. Lệ Chi săn sóc, đã sớm mang theo hà bao cho Lâm Cẩn Dung, nàngcũng không đến mức phải tháo khuyên tai xuống mời Lục Giam ăn gì đó, nhưng bảnthân cũng mang không nhiều lắm, vốn cũng đang sắp hết tiền. Trở lại Lục gia đã là canh ba, mọi người đa số đã đingủ. “Thật là, nếu để người ta biết chúng ta lúc này mớitrở về, tất nhiên sẽ bị trách mắng.” Lục Giam cầm tay Lâm Cẩn Dung chạy chậmtrở về phòng, chỉ còn lại có mình Lệ Chi dừng ở phía sau, Lệ Chi nhịn khôngđược suy nghĩ, người khác vốn không thể ngờ rằng hóa ra Lục Giam cũng sẽ có bộdạng này. Qua Nguyên tiêu, Lục Giam thu thập này nọ trở về thưviện; Ba huynh đệ Lục Kinh, Lục Luân, Lục Thiện lại đi Thái Minh phủ học tập.Hôn sự của Lục Vân về cơ bản đã xong xuôi, không còn đường cữu vãn, còn lại chỉcó bà mối lui tới giữa hai nhà, thương lượng chi tiết sính lễ đồ cưới, cò kèmặc cả mà thôi. 17 tháng giêng, Lâm Cẩn Dung thỉnh Thủy lão tiên sinhbắt mạch, Thủy lão tiên sinh kê một đơn khác: “Hàn độc đã hết, uống theo đơnnày là tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung đa tạ: “Bởi vì ta, làm hại lão tiên sinhvẫn nấn ná ở chỗ này, qua năm mới cũng không được gặp mặt người nhà.” “Không liên quan đến con, ta muốn đi cũng có thể đi.”Thủy lão tiên sinh vuốt râu cười: “Nhà của ta ít người, đều bận việc, cũngkhông có quy củ gì, ngày lễ ngày tết cũng bất quá chỉ ghé vào cùng nhau ăn bữacơm, trò chuyện, đa phần nói về chứng bệnh cùng phối dược. Thanh châu so vớiBình châu lạnh hơn rất nhiều, có tổ phụ con theo giúp ta chơi cờ du ngoạn, màmẫu thân con chăm sóc chỗ ăn ở cho ta, không có tục vụ quấy rầy, ta so với ởnhà còn thanh thản tự tại hơn vài phần, lại giúp ta nghĩ ra thêm vài đơn thuốchay. Cho nên chúng ta là theo như nhu cầu mà thôi.” Lâm Cẩn Dung cảm kích nói: “Tiên sinh là người tốt.” Thủy lão tiên sinh một lời hai nghĩa: “Ta cũng khôngphải là người tốt gì, bất quá trong lòng rộng lớn, nhìn một sự việc có thể xéttheo từng mặt lợi hại mà thôi. Con…… thuốc này về sau cũng đừng nên uống nữa.” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng gật gật đầu: “Không uống.” Tháng giêng chưa hết, quan phủ Bình châu, Thanh châuphân biệt thiết lập quan doanh đảm nhận việc quản lý mao hạt xưởng (tức là quan lại thaotúng quyền kinh doanh mặt hàng này),ngay khi vừa chuyểnlệnh xuống, liền điều đi hơn phân nửa thợ khéo có năng lực trong mao hạt xưởngcủa Lục gia. Lục Kiến Trung khuyên can mãi, Văn tri huyện cuối cùng để lại chohắn vài người già nua yếu ớt, nói là đền đáp chiếu cố hắn, kì thực xưởng này xemnhư đã bị phế bỏ. Mà lúc này, khế thư ký kết giữa Lục Thiệu cùng Mai gia đã sắpđến kỳ hạn, một ngàn bảy mao hạt dát vàng dệt nổi tinh chế còn thiếu ba trămbảy. Lão Phương đi nhanh, tới cũng nhanh, hôm trước LụcKiến Trung còn chưa biết hắn đến đây, ngày hôm sau hắn đã xuất hiện ở trướcxưởng Lục gia, mang theo xe ngựa nhân thủ đi nghiệm hóa trả tiền, nửa điểm cũngkhông chịu khoan dung. Lục Kiến Trung trở thành sứt đầu mẻ trán, hiểu đượctrúng kế của Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, lại không tìm thấy chứng cớ gì, bọn họbiết trước quan phủ sẽ thiết lập quan doanh về xưởng mao hạt dát vàng dệt nổi,xưởng tư nhân sẽ trở nên hoang phế. Lo nghĩ trái phải, đành phải ủy ủy khuấtkhuất tìm Lục lão ông tố khổ, trực tiếp muốn bảo Lục Giam đến đàm phán với Maigia, hắn thương nghị không xong. Lục lão ông một câu đều không trách cứ Lục Kiến Trung,chỉ lệnh cho gã sai vặt đến thư viện gọi Lục Giam trở về nhà. Lục Giam trở lạiBình châu, cũng không che che giấu giấu, quang minh chính đại đi gặp lãoPhương, thuận lợi bãi bình sự việc mao hạt dát vàng dệt nổi, nhân tiện bán đámmao hạt chưa ổn định giá của Lục Kiến Trung cho Mai gia, lại cùng Mai gia kýkhế thư — từ nay về sau, mao hạt mà Lục gia ôm đồm thu mua sẽ ưu tiên cung ứngcho Mai gia, Mai gia ưu tiên thu mua mao hạt mà Lục gia cung cấp. Người Lục giahiện tại đều biết, muốn cùng Mai Bảo Thanh bàn việc buôn bán, thì cứ thông quaLục Giam, không cần Lục lão ông thay hắn ở trước mặt quản sự lập uy, tự hắn đãlập nên danh vọng của bản thân. Lục Giam đánh liền một trận, thắng lợi thật sự sảngkhoái. Người bên ngoài không biết căn do, chỉ cho rằng hắn tuổi trẻ có nănglực, Lục Giam lại rõ ràng duyên cớ trong đó, nếu không có Lâm Cẩn Dung, hắn quảquyết sẽ không thắng thoải mái như thế. Bất luận thế cục chuyện mao hạt thế nào, khi đó nàngbảo hắn đi hỏi thăm Văn Tri huyện về danh sách thợ giỏi, hắn vẫn đều nghĩ rằngnàng thật tâm muốn xây dựng mao hạt xưởng, hắn cùng Lâm Thế Toàn cũng cảm thấyvề sau có thể mở, nhưng nàng lại nói để bàn sau. Đợi đến khi sau này toàn bộthợ bị Lục Thiệu ra giá cao cướp đi, hắn lại nghĩ đến nàng vì thiết kế bố cụcmà tung hỏa mù, tương lai có một ngày chắc gì không thể mở được. Cũng thậtkhông ngờ, trong thời gian ngắn ngủi lại xuất hiện loại tình huống này – nhómngười này đều bị quan phủ cường hãn ép vào mao hạt xưởng của quan doanh, Lụcgia tốn một đống tiền kiến tạo mao hạt xưởng lại trở nên hoàn toàn thâm hụttrống rỗng. Tuy rằng bội phục Lâm Cẩn Dung, nhưng Lục Giam cho tớibây giờ đều là người không dễ dàng chịu thua, cũng có sự dẻo dai, người khácdạy là chuyện của người đó, hắn nhất định phải biết rõ ràng đầu đuôi, để đếnthời điểm bản thân gặp phải cũng không đến mức kinh ngạc không biết. Ở trướcmặt Lâm Cẩn Dung, mặc kệ theo phương diện nào, hắn càng không thể để mất mặt. Hắn suy nghĩ chuyện này lặp lại mấy lần, rất nhiều chỗnhư lọt vào trong sương mù, thật sự không nghĩ ra, không khỏi mặt dày hướng LâmCẩn Dung thỉnh giáo: “A Dung, khi đó làm sao nàng có thể dự đoán được không thểmở mao hạt chức phường? Không phải nàng nghe thấy tin tức gì đó, lập tức đoánra ư?” Lâm Cẩn Dung đang xem xét chi tiêu cày bừa cần dùngtrong vụ xuân, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên phủ nhận: “Chàng đừng cho rằngta thần thánh, ta nào biết cái gì, có năng lực đoán được cái gì? Không phải đãtừng cùng các chàng thương lượng sao, mao chức phường là để dụ dỗ hắn, mao hạtdát vàng dệt nổi chờ lão Phương đến thu hàng thì sẽ gậy ông đập lưng ông, khiếnbọn họ tổn thất. Cộng thêm việc này là trời muốn tung lưới bắt bọn họ, mà cũngkhông phải là ta đoán ra. Mở mao chức phường vốn thật sự không nghĩ tới.” Mộtcâu nói hoàn toàn phủi sạch sẽ mọi liên quan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]